Chiến Thần Sở Bắc

Chương 280



Chương 280

Lát nữa mà bị đuổi ra ngoài thì cứ chờ xem tao sẽ xử lý mày thế nào.

Thấy tài xế taxi khởi động xe, Lạc Tuyết còn định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế mà không rõ cảm xúc ra sao.

Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã đỗ trước con phố thương nghiệp ở trung tâm thành phố.

Đèn vừa bật sáng!

Trước mặt họ là một nhà hàng sang trọng với biển hiệu có ghi hai chữ Thần Tinh rất lớn.

Mặt Lạc Tuyết hơi nhợt nhạt, trông không hề có sức sống chút nào.

Còn Chu Cầm, dù ban nãy bà ta còn đang bức bội, nhưng giờ cũng phải thần người ra.

Đúng là thiên đường của người có tiền mà!

Trước kia, họ còn không dám nhìn nơi này.

Với thân phận và địa vị của họ, bị đuổi ra ngoài là cái chắc.

Nếu bị nghi ngờ đến gây rối thì khéo đến nhà họ Lạc cũng không bảo vệ họ được.

“Sở Bắc, hay chúng ta đến chỗ khác đi”.

Lạc Tuyết cắn răng, cố thử khuyên nhủ thêm lần nữa.

Giờ vẫn còn cơ hội.

Nếu họ đi tiếp thì không hể hối hận được nữa rồi.

“Mình đến đây rồi mà, không sao đâu!”

Sở Bắc lắc đầu: “Tâm Nhi cũng rất thích chỗ này mà”.

Dứt lời, Sở Bắc mỉm cười rồi đi vào trong trước.

Lạc Tuyết tái mặt rồi cũng cắn răng đi theo.

Còn Chu Cầm nuốt nước miếng rồi chầm chậm đi theo sau.

Bà ta quyết định sẽ để Sở Bắc đi dò đường trước, nếu thấy tình hình không ổn thì bà ta sẽ chuồn ngay.

Vừa đi tới gần, Lạc Tuyết đã thấy có hai hàng phục vụ đứng bên ngoài nhà hàng.

Có cả nam lẫn nữ, như thế đang đón tiếp khách quý.

Đương nhiên cũng với mục đích phân cấp khách hàng nữa.

Thấy thế, Lạc Tuyết không khỏi thấy chột dạ.

Nhưng cô chỉ thấy Sở Bắc không dùng gậy mà vẫn có thể đi ngon lành.

Song, anh còn thuộc đường hơn cô mà chẳng hề đắn đo chút nào.

Lạc Tuyết ngẩn ra rồi vô thức nhíu mày lại.

Thậm chí Lạc Tuyết còn thấy hoài nghi.

Trông anh thế này đâu giống một người mù đâu.

Đương nhiên bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.

Lạc Tuyết cắn răng đi theo. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cùng lắm thì bị đuổi ra ngoài chứ gì, mất mặt có là sao chứ?

Nếu bây giờ họ bỏ đi, chẳng những con gái mất vui, mà e còn làm Sở Bắc chạnh lòng.

Khi Sở Bắc đi đến cạnh nhân viên phục vụ, tim Lạc Tuyết đập thình thịch.

Trong lúc cô đang nghĩ cách giải vây thì hai hàng phục vụ đã mỉm cười.

Sau đó cúi rạp người xuống.

“Hoan nghênh quý khách, mời vào trong ạ”.

Đội ngũ nhân viên cùng làm động tác tay mời.

Hành động và lời nói cung kính của họ là thật!

Cảnh tượng này khiến Lạc Tuyết đờ người ra.

Chuyện gì thế này?

Không nhầm chứ?

Sở Bắc đã đặt được phòng rồi ư?

“Thế này là sao?”

Chu Cầm ở phía xa cũng đang nghệt mặt ra.

Bà ta mở trừng mắt như nhìn thấy ma.

Bà ta đã định chuồn đi rồi, ai dè kết quả lại thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.