Chiến Thần Sở Bắc

Chương 444



Chương 444

Hình như cũng giống như lời Sở Bắc, mắt nhìn không thấy, cũng không ảnh hưởng gì đến anh!

Chuyện này vẫn rất kỳ lạ!

Lạc Tuyết không hỏi thêm, cô là người tâm tư tinh tế!

Sở Bắc không nói, chắc hẳn có nỗi lòng riêng của mình!

Lạc Tuyết cũng là người không chịu ngồi yên, nếu nơi này đã là của mình thì đương nhiên phải dọn dẹp cho sạch!

Sở Bắc cũng không nhàn rỗi, giúp đỡ một tay.

Bận rộn hai ba tiếng đồng hồ, bên trong cửa hàng đã được dọn sạch sẽ!

“Tôi nghĩ rồi, hay là mở cửa hàng đồ chơi đi!”

“Tâm Vũ thích đồ chơi, có thể để con bé chơi thoải mái!”

“Hơn nữa quanh đây cũng có không ít khu nhà ở, đối diện còn có trường mẫu giáo, chuyện kinh doanh sẽ không tệ đâu!”

“Tôi cũng không muốn có thể kiếm nhiều tiền, chỉ cần có thể đủ ăn đủ mặc là được rồi, anh cảm thấy thế nào?”

Nghe thấy Lạc Tuyết hỏi ý kiến mình, Sở Bắc cười gật đầu.

“Em nói là được! Chỉ cần em muốn làm, anh sẽ không phản đối!”

Lạc Tuyết ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp!

Mặc dù lúc trước không có cảm giác gì với Sở Bắc.

Nhưng qua những ngày sống chung với nhau, cô mới phát hiện, Sở Bắc không hề đáng ghét như mình tưởng tượng!

Lại càng không phải tên mù hay đồ bỏ đi trong mắt người khác!

Huống hồ, con gái hai người cũng đã lớn như vậy!

Cứ vậy sống cả đời, hình như cũng là lựa chọn không tệ!

Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết chợt đỏ mặt.

Có lẽ, quyết định cứu anh lúc đầu cũng không hoàn toàn là sao?

Bầu không khí bất giác có chút mập mờ!

Nhưng sau đó, điện thoại trong túi cô vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.

Nhìn thấy là mẹ Chu Cầm gọi đến, cô vội nhấn nghe!

Cũng không biết Chu Cầm bên kia nói gì, Lạc Tuyết cúp điện thoại có chút bất đắc dĩ khẽ cười!

“Sao vậy?”

Lạc Tuyết đành chịu cười: “Mẹ tôi quay về rồi, về với mẹ còn có dì với anh họ nữa!”

Sở Bắc gật đầu: “Chẳng phải là chuyện tốt sao?”

“Thôi vậy, do anh không biết, bọn họ…”

Lạc Tuyết như nghĩ đến gì đó, có chút tức giận bất bình!

Những lời còn chưa nói hết thì chỉ thở dài một tiếng!

“Cũng không có gì, mẹ nói muốn mời bọn họ ăn bữa cơm, để em đặt chỗ, còn nói không được quá xuề xoàng!”

Lạc Tuyết có phần bất đắc dĩ!

Mẹ cô hay sĩ diện, cũng không phải chỉ là mới một hai ngày!

“Không sao, vậy cứ tìm một nhà hàng tốt một chút là được!”

Sở Bắc cười an ủi, Lạc Tuyết gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.