Chiến Thần Sở Bắc

Chương 450



Chương 450

Nhưng vừa nói ra, Chu Lệ và Dương Ân lại mặc kệ!

“Này này, vẻ mặt anh là sao vậy? Không nỡ hay là sao? Lại không phải anh bỏ tiền?”

Dương Ân khinh thường lên tiếng, Chu Lệ lập tức phụ họa theo!

“Đúng vậy, làm người phải tự biết mình, nếu mời không được thì đừng mời!”

“Nếu đổi lại mấy người đến chỗ chúng tôi, tôi cam đoan tìm nhà hàng còn cao cấp hơn chỗ này, muốn ăn gì cứ gọi tùy ý!”

Hai mẹ con mỗi người một câu, bộ dạng như thế còn tưởng là nhân vật lớn đã thấy đủ mọi chuyện rồi!

Mà bọn họ nói lời này, cũng gộp cả Chu Cầm và Lạc Tuyết trong đó rồi!

Chu Cầm xụ mặt, trong lòng không thể nói gì!

Chỗ bọn họ, có thể tìm ra được nhà hàng kiểu đẳng cấp như vậy đã là không tệ lắm rồi!

Lạc Tuyết cũng bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn nhịn xuống!

“Dì à, Sở Bắc không phải ý đó, lên món trước đi!”

Lúc này Chu Lệ mới chấm dứt, chỉ là ánh mắt nhìn Sở Bắc vẫn không tốt như trước!

Còn Dương Ân thì vẫn như cũ quyến luyến không buông thực đơn cứ nhìn lại nhìn, cũng không biết đang nghĩ gì!

Trong lúc lên đồ ăn, Chu Lệ không biết đang nghĩ gì, con ngươi cứ đảo loạn khi nhìn Lạc Tuyết!

“Tiểu Tuyết à, nghe nói cháu là trưởng bộ phận tài vụ tập đoàn Lạc thị hay là gì nhỉ? Tuổi còn trẻ vậy, không tệ đấy!”

Chần chừ một lúc, Chu Lệ bỗng híp mắt cười lên tiếng!

Không đợi Lạc Tuyết trả lời, Chu Lệ lại thở dài một tiếng.

“Ai, Dương Ân chưa tốt nghiệp cấp ba là đã bỏ học rồi, ra ngoài làm thuê hai năm, ngay cả tiền xe cũng chẳng kiếm được!”

“Đã sắp hai mươi sáu rồi, đừng nói là công việc, ngay cả bạn gái còn chưa có!”

“Cháu xem, hay là cháu sắp xếp chút, giúp nó một con đường!”

“Không cần vị trí quá tốt, có tiền lương là được, đương nhiên, nếu có thể làm việc văn phòng thì càng tốt hơn!”

Mắt Chu Lệ híp lại thành một đường thẳng, dáng vẻ híp mắt cười nịnh nọt!

So với dáng vẻ khinh thường lúc này, hoàn toàn là hai người khác nhau!

Chuyện này, trong lòng Lạc Tuyết cũng không biết phải nói gì!

Sao cô không biết, dì đang nghĩ gì chứ?

Chỉ có thể thành thật đáp thôi!

“Dì à, dì hiểu nhầm rồi, cháu đã từ chức rồi!”

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Chu Lệ, mà cả Chu Cầm cũng giật mình!

Vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái chằm chằm: “Tiểu Tuyết, sao con lại từ chức rồi? Còn đang tốt mà!”

Lạc Tuyết nhún vai, không trả lời!

Khóe miệng Chu Lệ tươi cười dần thu lại: “Tiểu Tuyết, không phải là cháu nghĩ dì có chuyện nhờ vả cháu nên cháu mới cố ý nói như vậy chứ?”

Lạc Tuyết bất đắc dĩ trong lòng, không đợi trả lời thì Dương Ân đã cười lạnh.

“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, không chừng dì nhàm chán nên lừa chúng ta chơi thôi, đúng không? Mẹ lại còn tưởng thật?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.