Chiến Thần Sở Bắc

Chương 505



Chương 505

Tống Y Nhiên có vẻ bất đắc dĩ đáp: “Không phải không trả được, mà là tôi thấy điều chị đang lo lắng là không cần thiết”.

“Cô nói vậy là sao?”

Lạc Tuyết mù mờ hỏi.

Tống Y Nhiên hít sâu một hơi rồi chán nản nói: “Anh Sở đã thanh toán xong chiếc xe này rồi, chứ không phải mua trả góp”.

Cái gì? Thanh toán hết rồi ư?

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết hít vào một hơi lạnh.

“Anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Tống Y Nhiên giật khoé miệng, không trả lời Lạc Tuyết nữa, mà quay ra chào Sở Bắc, sau đó quay người đi thẳng.

“Bà xã, em vừa nói gì với Tống Y Nhiên mà trông cô ấy có vẻ sợ em thế?”

Sở Bắc tò mò hỏi.

Lạc Tuyết nhìn anh một cách sâu xa rồi lắc đầu.

“Không có gì”.

Lúc này, Tô Uyển đã thảng thốt đi tới.

“Oa! Tiểu Tuyết, đây là Bentley thật nè, chiếc xe trong mơ của tớ, mỗi tội giá quá chát. Không ngờ Sở Bắc nhà cậu lại tặng cậu hẳn chiếc xe này, ôi ngưỡng mộ quá đi mất!”

Nghe bạn thân mình nói vậy, lần đầu tiên Lạc Tuyết cảm thấy tự hào.

Đây là cảm giác vui mừng từ thâm tâm, một cảm giác mà cô chưa từng có.

Chu Bân đứng cạnh đó thấy vậy thì giật khoé miệng, mặt sa sầm trông rất đáng sợ.

Song, ánh mắt anh ta nhìn chiếc Bentley cũng đầy vẻ ngưỡng mộ.

Có nằm mơ, anh ta cũng không dám mơ tưởng tới chiếc xe này.

Tô Uyển trò chuyện với Lạc Tuyết một lúc rồi như nhớ ra điều gì đó nên ngoảnh sang Chu Bân.

“Hình như vừa nãy có người nói nếu đây mà là xe của nhà Sở Bắc thì mình sẽ chồng cây chuối ăn cơm. Giờ có bằng chứng xác thực rồi đấy, đã nói thì phải làm chứ nhỉ?”

Chu Bân méo mặt khi nghe Tô Uyển nói thế.

Lúc này, anh ta chỉ ước có lỗ hỏng nào đó để chui vào.

Anh ta không thể ngờ rằng một người mù loà như Sở Bắc lại giàu đến thế.

“Tiểu Uyển, chắc chắn em vừa nghe nhầm rồi. Họ là bạn của em thì sao anh có thể nói như thế được?”

Sau một thoáng ngượng ngịu, Chu Bân đã chơi chiêu giở mặt.

Tô Uyển chỉ biết cạn lời, loại đàn ông dám nói không dám làm mà cũng đòi theo đuổi cô ấy, cô ấy có mù thì mới đồng ý lấy anh ta.

“Tiểu Tuyết, vợ chồng cậu mua xe mới thì phải chúc mừng, để tớ mời vợ chồng cậu đi ăn”.

Tô Uyển quyết định không đi ăn với Chu Bân nữa, mà sẽ mời riêng Sở Bắc và Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết gật đầu, thật lòng mà nói cô cũng không muốn đi ăn với hạng người như Chu Bân.

Tô Uyển thấy thế thì vui vẻ nói: “Ok, hôm nay cho tớ trải nghiệm cảm giác ngồi trên xe sang nhé, Tiểu Tuyết, chắc cậu không có ý kiến gì đâu đúng không?”

Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.