Chiến Thần Sở Bắc

Chương 535



Chương 535

“Ông chủ à, chúng tôi thật sự không có tiền, ông thả chúng tôi ra đi, lần này đều là do tên khốn nạn Dương Ân này làm, nếu ông muốn đòi tiền thì tìm nó đi!”

Thanh niên tóc vàng vừa nói xong, thanh niên béo vội lên tiếng hùa theo.

“Đúng vậy đó ông chủ, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, đều là do tên khốn Dương Ân này lừa chúng tôi, oan có đầu nợ có chủ, ông nên đi kiếm nó đi”.

Ngô Lương cười lạnh, lắc đầu.

“Lần sau ông đây mặc kệ lỗi ai, dù sao tụi mày đều phải bỏ tiền, không bỏ tiền ra được thì đừng nghĩ mà đi ra khỏi đây!”

Nghe thấy lời của Ngô Lương, sắc mặt nhóm thanh niên tóc vàng lập tức thay đổi.

“Ông chủ! Trên người chúng tôi thật sự khôn có nhiều tiền như vậy, dù cộng hết tiền trên người cả đám chúng tôi cũng không đủ một trăm tám mươi nghìn”.

Thanh niên tóc vàng khóc lóc cầu xin.

Ngô Lương cười lạnh: “Ông đây mặc kệ, bây giờ, lập tức lấy tiền trên người tụi mày đưa cho tôi, nếu không đủ, tụi mày cứ ở đây làm công trừ tiền đi, khi nào trả hết nợ, thì lúc đó tụi mày mới được đi”.

Nói xong, ông ta không buồn nhìn vẻ mặt đám thanh niên tóc vàng, lập tức gọi bảy tám bảo vệ quán bar đến.

Mấy tên bảo vệ ai cũng cao lớn, tay cầm gậy, vẻ mặt hung hăng vây mấy người họ lại.

Nhóm thanh niên tóc vàng nhìn mấy tên bảo vệ vây xung quanh, ánh mắt nhìn mình không tốt thì trong lòng vô cùng lo sợ.

Thấy nhóm thanh Ânhiên tóc vàng vẫn không có bất kỳ động tác gì, một bảo vệ vóc dáng cao lớn lập tức tiến lên, đánh thẳng một gậy vào một thanh niên ốm yếu kế bên thanh niên béo kia.

Vẻ mặt thanh niên ốm yếu kia lập tức nhăn nhó.

Hơn nữa, cậu ta còn kêu rên thảm thiết, mặt mũi cũng trở nên tái nhợt.

Sau đó, tên bảo vệ cười hung tợn nhìn mọi người, lạnh giọng nói: “Ông đây cho tụi mày mười giây, nếu bọn mày còn không lấy tiền ra, gậy điện trong tay ông đây cũng không nhường gì ai đâu!”

Nghe thấy lời của bảo vệ, nhóm thanh niên tóc vàng lập tức sợ ngây người, vội vàng lấy tiền trong người ra.

Ngay cả Dương Ân bị đánh nằm trên đất kêu la thảm thiết, lúc này cũng bò dậy, moi tiền trên người ra.

Một phút sau, mấy người thanh niên tóc vàng gom góp hết số tiền trên người rồi đưa cho Ngô Lương.

“Đại ca, bọn tôi chỉ gom được ba mươi nghìn cộng thêm tiền trong điện thoại, cũng chỉ được tám mươi nghìn, chúng tôi chỉ có nhiêu đó thôi”.

Thanh niên tóc vàng thấp thỏm nhìn Ngô Lương nói.

Ngô Lương nhận tiền, hung dữ nhìn thanh niên tóc vàng nói: “Các cậu chỉ có tám mươi nghìn thật à?”

Thanh niên tóc vàng vội gật đầu.

“Chỉ có nhiêu đó thật, bây giờ chúng tôi chẳng thể lấy ra thêm một xu nào nữa”.

Lúc này cậu ta cảm thấy hối hận không thôi.

Mình không nên vì một chút lợi nhỏ mà đến đây giả vờ giả vịt với Dương Ân.

Bây giờ không chỉ đắc tội với người không nên đắc tội mà ngay cả tiền tiết kiệm của mình cũng đi tong.

Không chiếm được hời mà ngược lại còn chọc phải ổ kiến, nếu trên đời này có thuốc hối hận, có đánh chết cậu ta cũng không đến đây nữa.

Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, Ngô Lương khẽ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.