Chiến Thần Sở Bắc

Chương 568



Chương 568

Vì quá căng thẳng nên ông ta ấp úng mãi mà không nói xong một câu.

Tôn Duyệt thấy thế thì xua tay.

“Thôi, tôi cũng không muốn phí lời với ông làm gì. Nói thật cho ông hay, việc lần trước tôi nói với ông, hôm nay chủ tịch Thôi sẽ đích thân đến trao đổi lại. Giờ ông mau đi chuẩn bị phòng VIP để đón chủ tịch đi”.

Nghe xong, Ngô Lương lập tức biến sắc mặt.

Ông ta cắn răng rồi trầm giọng nói: “Thư ký Tôn, hôm này thì e là không được rồi. Tôi đang chờ một vị khách quý, cậu xem có thể rời sang hôm khác được không?”

Khách quý?

Tôn Duyệt ngẩn ra rồi lập tức nổi giận.

“Khách quý? Ngô Lương, lẽ nào người ông đang chờ còn quan trọng hơn cả chủ tịch Thôi à?”

Ngô Lương mím môi rồi cười trừ.

“Thư ký Tôn, hôm nay thì tôi phải xin khất cậu rồi. Vị khách quý mà tôi đang chờ rất quan trọng với tôi, phiền cậu nói đỡ với chủ tịch Thôi giúp tôi, ngày khác tôi sẽ nhận lỗi sau, được không?”

Nghe xong, Tôn Duyệt cười lạnh một tiếng.

“Ngày khác ư? Ngô Lương, tôi nghĩ ông chưa biết mình đang rơi vào tình cảnh nào rồi. Chủ tịch Thôi bận trăm công nghìn việc, hôm nay đã cố bớt chút thời gian để đến gặp ông, đó là vinh hạnh cho ông đấy, nhưng ông rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”

Ngô Lương lập tức tái mặt sau câu nói ấy của Tôn Duyệt.

Thôi Thị là một trong những xí nghiệp lớn ở Tân Hải, họ có thực lực mạnh hơn khách sạn Ngoạ Long của ông ta nhiều.

Hơn nữa, tập đoàn này còn có bối cảnh lớn, đến Long Hổ Môn chống lưng cho ông ta cũng phải dè chừng.

Ông ta cũng biết nếu mình đắc tội với tập đoàn này thì sau này khó mà sống yên ổn được.

Ngoài ra, mấy hôm trước, tập đoàn này còn đến kiếm chuyện với ông ta.

Nếu bây giờ, ông ta lại đắc tội với họ tiếp thì kiểu gì họ cũng đuổi cùng giết tận.

Song, khi nghĩ đến người mà mình mời tới đây hôm nay, ông ta lại có vẻ khó xử.

Bất kể là tập đoàn Thôi Thị hay Sở Bắc, ông ta đều không thể đắc tội được.

Nhất là Sở Bắc, Long Tam đã dặn nếu ông ta không được Sở Bắc tha thứ thì không cần Thôi Thị tới gây chuyện, chính Long Tam sẽ xử ông ta đầu tiên.

Nghĩ vậy, Ngô Lương cắn răng rồi nói với giọng van nài: “Mong cậu Tôn hiểu cho, tôi thật sự không thể đắc tội với người này được”.

Nghe vậy, Tôn Duyệt lại cười lạnh.

“Người đó thì ông không đắc tội được, nhưng tập đoàn Thôi Thị thì có đúng không?”

Ngô Lương tái mặt rồi xua tay ngay.

“Thư ký Tôn, cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý đó, chỉ là…”

Song, Ngô Lương còn chưa nói hết câu thì Tôn Duyệt đã xua tay ngay.

“Thôi, không phải nhiều lời nữa! Mười phút nữa là chủ tịch Thôi đến rồi, nếu ông không chuẩn bị chu đáo thì tập đoàn Thôi Thị sẽ không cho ông một cơ hội nào nữa đâu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.