Chiến Thần Sở Bắc

Chương 618



Chương 618

Sở Bắc vỗ nhẹ tay cô, nói: “Em yên tâm, Thanh Vũ sẽ giải quyết chuyện ở đây”.

Lạc Tuyết nghe Sở Bắc nói thế thì cuối cùng cũng gật đầu.

Sau đó họ đã lên xe rời đi mà không thèm đếm xỉa đến Dương Ân và mấy tên côn đồ đó.

Thôi xong rồi!

Thanh niên áo đỏ nhìn thấy Sở Bắc rời khỏi thì vô cùng tuyệt vọng.

Chính vào lúc đó, Thanh Vũ bước đến trước mặt hắn ta.

Thanh niên áo đỏ ngẩng đầu lên, lúc hắn ta bắt gặp đôi mắt lạnh lùng vô tình của Thanh Vũ thì tim bỗng đập loạn nhịp.

Hắn ta đang định lên tiếng thì Thanh Vũ đã đạp lên người hắn ta một đạp.

“Tao không kiên nhẫn như cậu chủ đâu, cho các người mười phút, nếu không móc ra đủ tiền bồi thường thì bọn mày không cần phải nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu”.

Ầm.

Lời của Thanh Vũ cứ như một cú nổ lớn, nổ tung trong đầu của thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đó.

Người đẹp đanh đá trước mắt này đang muốn lấy mạng của bọn họ.

Bỗng dưng trong lòng bọn họ đều ngập tràn cảm giác sợ hãi.

Dương Ân đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó cũng phải hoảng hồn.

Cậu ta không ngờ Sở Bắc với vẻ ngoài vô hại thế kia lại có một thuộc hạ đáng gờm thế.

Có vẻ như những người này vô cùng tôn kính Sở Bắc, một sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng chứ không phải chỉ là ngoài mặt.

Hơn nữa, Dương Ân có cảm giác những lời mà cô gái xinh đẹp này nói lúc nãy không phải chỉ là nói chơi.

Nếu như thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đó không làm được thì rất có khả năng cô sẽ giết bọn họ thật.

Cậu ta nghĩ đến chuyện đấy thì tim liền đập loạn nhịp.

Nhưng tiếp ngay đó, ánh mắt lo lắng khi nhìn thanh niên áo đỏ và đám côn đồ liền biến mất, hắn ta đảo mắt rồi lập tức đứng thẳng lưng.

Hắn ta bước đến trước mặt thanh niên áo đỏ, nhìn đối phương bằng ánh mắt của kẻ cơ trên và nụ cười châm biếm.

“Sao hả? Phục chưa? Ông nói cho bọn mày biết, ông là người có gốc gác, chỉ với mấy tên nhãi nhép bọn mày mà muốn đòi tiền ông đây à? Cũng không biết tự lượng sức mình thử”.

Lúc này, vẻ mặt hắn ta đầy đắc ý, khiến người ta có cảm giác như đang dựa hơi.

Thanh Vũ nhìn dáng vẻ hống hách, đắc ý của Dương Ân thì chau mày.

“Anh là ai?”

Dương Ân nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thanh Vũ thì giật mình.

Cậu ta quay lại nhìn Thanh Vũ, nở nụ cười nịnh hót trên mặt rồi vội nói: “Chào người đẹp, tôi là em họ của Lạc Tuyết, tên là Dương Ân, cửa hàng của Tiểu Tuyết là do bọn họ đập phá, nhất định cô phải trừng trị bọn họ cho thích đáng”.

Thanh Vũ nghe Dương Ân nói thì ánh mắt liền thoáng qua sát ý, nhưng chỉ trong tích tắc, nó đã bị cô giấu đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.