Chiến Thần Sở Bắc

Chương 624



Chương 624

Sau khi về nhà, họ nhìn thấy Chu Cầm đang vui vẻ ngồi cắn hạt dưa ngoài sân ròi vứt vỏ đầy dưới đất, còn Chu Cầm thì đang bận rộn nấu nướng trong bếp.

Thấy thế, Lạc Tuyết không khỏi cau mày.

Từ khi hai mẹ con Chu Cầm đến nhà cô tới giờ, họ chẳng động tay vào bất cứ việc gì, suốt ngày chỉ ăn chơi nhàn nhã.

Cô từng nhiều lần nói chuyện với mẹ mình, song lần nào Chu Cầm cũng viện cớ này nọ rồi gạt phắt đi.

Cứ thế, cô cũng dần quen với cảnh này.

Song, mỗi khi nhìn thấy Chu Cầm lười nhác kiểu này, cô vẫn bực mình.

“Ớ, Tiểu Tuyết về rồi à, hôm nay về sớm thế cháu?”

Thấy gia đình Lạc Tuyết về, Chu Cầm lập tức đứng dậy rồi lên đón cô.

Nhưng Lạc Tuyết chỉ thờ ơ đáp một câu trước sự nhiệt tình của bà ta.

Trước đó, mỗi khi cô về nhà, Chu Cầm không phớt lờ thì cũng châm chọc này nọ, chứ chưa từng nhiệt tình như hôm nay bao giờ.

Trong lòng Lạc Tuyết biết rõ bà ta thay đổi như vậy không phải vì tốt bụng, mà là vì cô và Sở Bắc đã cho hai mẹ con bà ta vay tiền.

Thấy Lạc Tuyết có vẻ lạnh nhạt với mình, Chu Cầm không quan tâm, mà quay sang Tiểu Vũ Tâm.

“Oa, Tiểu Vũ Tâm nhà mình càng lớn càng xinh, ra đây bà trẻ bế nào!”

Nói rồi, bà ta định sấn tới bế cô bé.

Nhưng không chờ bà ta tới gần, Lạc Vũ Tâm đã chạy đi mất vì sợ hãi.

“Con muốn bố bế cơ!”

Nghe thấy thế, Chu Cầm vẫn cố tươi cười dù trong lòng đang bừng lửa giận.

“Hừ, ranh con! Thứ con hoang thôi mà làm quá! Nếu không vì Tiểu ân thì bà đây thèm vào mà ngọt nhạt với mày”.

Thấy nhịn bợ không ăn thua, Chu Cầm quay về ghế ngồi rồi cắn hạt dưa tiếp.

“Tiểu Tuyết, chuẩn bị ăn cơm thôi”.

Khoảng nửa tiếng sau, Chu Cầm đã nấu cơm xong rồi gọi Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết đang định lên tiếng thì đã bị Chu Cầm giành nói trước.

“Chị, Tiểu Ân đã về đâu, ăn gì giờ này mà sớm thế? Chờ thằng bé về rồi cả nhà cùng ăn”.

Trong giọng nói chua ngoa của Chu Cầm có vẻ rất dứt khoát.

Như thể bà ta mời là chủ nhà, còn gia định Lạc Tuyết chỉ là người ở nhờ.

Nghe thấy thế, Chu Cầm hơi biến sắc mặt.

Ngay sau đó, bà ta lại nở một nụ cười ngượng ngịu.

“Xem chị này, bận đến mức quên cả Tiểu Ân. Dì nói đúng, thằng bé chưa về mà mình ăn trước thì không hay, thôi chờ nó thêm một lúc vậy”.

Chu Cầm vừa nói xong thì đã bị Lạc Tuyết kéo sang một bên.

“Mẹ, tối nay con với Sở Bắc phải ra ngoài, mẹ trông Tiểu Vũ Tâm cho con nhé, bọn con không ăn ở nhà đâu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.