Chiến Thần Tái Thế

Chương 24: Giữ Lại Chút Mặt Mũi Được Không





Nhà họ Giang cho rằng chỉ cần tham dự lễ đám cưới của Tô Hoài Dương, cũng coi như là hóa giải hết mọi sự hiềm khích trước kia với anh.

Nếu bọn họ đã tham gia đám cưới và đã trao lời chúc phúc rồi, về sau mọi người có tìm đến anh giúp đỡ, tìm đến anh vay tiền, tìm đến anh làm dự án, anh còn có thể bỏ mặc làm ngơ sao?
Nhà họ Giang xưa nay đều là nhân vật lấy tiền mà không biết ngại, chỉ vì lợi ích của họ, da mặt đã sớm được nhét vào đũng quần rồi.

Vì vậy, một nhóm người đổ xô chạy đến cửa khách sạn Hương Các Lưu Mộng, người nào người nấy đều thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, đứng ở trước cửa lớn tiếng kêu to, khổ sở van xin.


Trần Vũ đến ngăn hết đám hề trơ tráo này lại, lạnh lùng nói: “Long chủ đã căn dặn không cho các người vào trong, nếu như các người còn tiếp tục ở lại càn quấy, thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Bà cụ ngồi bệt xuống đất, khóc lóc om sòm nói: “Tôi là bà nội của Long chủ các người, ông dám đụng tôi thử xem.

Tôi nói cho ông biết, nếu biết điều thì mau đi mở cửa cho chúng tôi vào trong tham dự đám cưới, nếu không tôi sẽ đập đầu chết ở chỗ này
Giang Minh Nguyên cũng lớn tiếng kêu lên: “Đúng vậy, nếu ông làm lỡ chuyện tốt của chúng tôi, về sau tôi sẽ bảo anh vợ Tô Hoài Dương đuổi việc ông đi.”
Ngô Tấm cắn răng nói: “Các người tránh qua một bên đi, Tô Hoài Dương là con rể ngoan của tôi, tôi phải là người đầu tiên vào trong đó trước”
Tất cả bọn họ đều giống như quý khát máu vậy, lúc này hoàn toàn coi Tô Hoài Dương như là một củ khoai lang nóng, ai cũng không chịu buông tha.

.

Truyện Hot

Nhưng lại khiến cho một trong mười hai người phụ trách của Long Môn, Trần Vũ không khỏi cười nhạo.

Ông ta nhìn bộ mặt giả tạo của nhà họ Giang, trong số đó có người tên là Vương Tài và Giang Trúc Nhi kia, giờ đây cũng đang giống như người nhà họ Giang vậy, đều hận không thể đeo bám nịnh nọt, lợi dụng Long chủ của mình.

Chỉ là ngay từ khi mới bắt đầu, Trần Vũ đã nhận được lời căn dặn của Tô Hoài Dương, lúc này đương nhiên là ông ta biết cách đối phó với đám người này rồi.

ỖNgay sau đó.

Trần Vũ không hề khách khí nói: “Câm miệng hết cho tôi đi, đám người các anh lúc trước còn dám nói lời bất kính nhục mạ Long chủ, đối xử với cô Hằng càng là sỉ nhục đến cực điểm, đây đã phạm phải sai lầm lớn.

rồi, lại còn không biết xấu hổ mà muốn vào tham dự đám cưới thế kỷ này, các người xứng hay sao?”
Bà cụ lúc này cũng không cần mặt mũi nữa: “Ông biết tôi là ai không hả? Tôi là người đứng đầu của nhà họ Giang đấy, ông lại dám không cho tôi vào?”
Trần Vũ khinh thường mắng: “Bà sao? Hồi đó bà làm nhục Long chủ của tôi, đối với cô Giang Ngọc Hằng lại càng tìm cách châm chọc đủ đường, còn đuổi cả gia đình Long chủ ra khỏi nhà họ Giang, bà cũng xứng đáng để Long chủ gọi bà một tiếng bà nội sao?”

Trần Vũ vừa nói vừa trực tiếp đi đến trước mặt bà cụ nhà họ Giang, giơ tay liền giáng một cái tát xuống, lạnh lùng nói: “Mẹ cái bà già chó chết này, ông đây từ lâu đã muốn đánh bà rồi”
Bà cụ nhà họ Giang bị tát một cái tát vào mặt, giận đến run cả người, liền lập tức kêu gào: “Ông...một hạ nhân như ông mà còn dám đánh tôi, ông hãy đợi đấy, bây giờ tôi sẽ bảo Tô Hoài Dương xử lý ông ngay.

Ngô Tâm, mau chóng gọi điện thoại cho Tô Hoài Dương đi, để nó đánh chết cái ông già này”.

Mẹ vợ Ngô Tâm lúc này mới chen qua nhìn bà ta với vẻ kinh thường: “Bà già chết tiệt, bà cũng xứng ra lệnh cho con rể của tôi?”
Bà cụ thét lên một tiếng rồi mắng lên: “Ngô Tâm, cô dám mắng tôi là bà già chết tiệt hả? Cô muốn chết  phải không?”
Ngô Tâm chát một bạt tai đánh vào mặt bà cụ, đanh đá nói: “Bà già chết tiệt, nể mặt bà còn dám làm càn à? Trước kia là do tôi không chấp nhặt với bà, bây giờ con rể của tôi là Long chủ rồi, bà còn dám kiếm chuyện với tôi nữa hả? Năm xưa bà đuổi cả gia đình tôi ra khỏi nhà, tôi từ lâu đã muốn đánh cho thỏa một trận rồi, đồ chó già”
Bà cụ nhà họ Giang hung dữ nói: “Ngô Tâm, cô cũng đừng quên là Tô Hoài Dương cũng là cháu rể của tôi”
Ngô Tâm cười lạnh nói: “Năm năm trước, chính là dô bà đích thân đuổi gia đình chúng tôi, bao gồm cả cháu rể ngoan Tô Hoài Dương của bà tới khu dân nghèo đó, bà còn không biết xấu hổ mà nhận nó là cháu rể của mình nữa? Bà giữ lại chút mặt mũi được không?”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.