Giọng của lão tổ tông đột nhiên lộ ra vẻ lạnh lùng, giống như là đang tính toán một âm mưu nào đó: "Phục Ma Ngọc Trụ đã bị tổn hại trong trận chiến năm đó. Nếu muốn sửa chữa ngọc trụ, có thể vẫn cần phải để lại trên cơ thể của người đó, trước mắt cứ để ngọc trụ ở chỗ của anh ta, đợi tu bổ xong xuôi rồi thì các con hãy đi đoạt lại.”
Cậu ta nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp tinh thần của Đường Tuấn khi mất đi tất cả lắm rồi.
Lão tổ tông nói: "Lạc Thịnh, con đã làm rất tốt, ta sẽ ban thưởng cho con. Ta không chỉ chữa lành vết thương của con, mà còn thu nhận con làm đồ đệ và truyền dạy cho con đạo pháp tiên thuật uyên thâm nhất của núi Chứa Chan. Sau này giao cho con đi đoạt lại Phục Ma Ngọc Trụ, nếu con làm được, người đứng đầu núi Chứa Chan tiếp theo sẽ là con.”
"Đường Tuấn, anh không bao giờ ngờ tới đâu. Lão tổ tông của núi Chứa Chan tôi thế mà lại còn sống, càng không ngờ rằng tôi có thể trở thành đệ tử của lão tổ tông. Lão tổ tông là tiên nhân đích thực, thuật pháp cực kỳ khó lường. Tôi chỉ cần học được bảy, tám phần trong đó thôi, thì có thể búng tay một cái là anh về chầu ông bà và tước đoạt sạch sẽ mọi thứ của anh rồi.” Trong lòng Lạc Thịnh thầm nói.
Lạc Tần Uy cũng tươi cười rạng rỡ. Con trai hiển hách thì cha mẹ cũng được nở mày nở mặt. Con trai Lạc Thịnh của ông ta bây giờ trở thành đồ đệ của lão tổ tông rồi, địa vị của người làm cha này cũng đã cao quý hơn những kẻ khác rồi.
Lạc Quách Thiên liếc nhìn Lạc Thịnh một cái thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Trong nhiều thiên niên kỷ qua, núi Chứa Chan đôi khi phải đối mặt với những cuộc khủng hoảng rất to lớn, nhưng lão tổ tông chưa bao giờ xuất hiện lấy một lần. Ngay cả khi núi Chứa Chan bị tàn phá cũng đều sẽ không ảnh hưởng đến vẽ lãnh đạm của lão tổ tông. Vậy tại sao hôm nay ông lão ấy lại sốt sắng đến như vậy?
“Tuy nhiên, nếu kẻ đó dám xem thường núi Chứa Chan ta, thì anh ta phải trả giá một chút. Lạc Quách Thiên, con cho người đi quấy nhiễu anh ta đi, để anh ta biết thân biết phận một chút. Nếu như anh ta tình nguyện phục dịch cho núi Chứa Chan ta, thì mọi chuyện lại trở nên dễ xử lý rồi. Bằng không thì, hừ!”
Lạc Quách Thiên gật đầu.
"Ta sẽ đưa Lạc Thịnh đi, đợi thời cơ thích hợp, nó tự nhiên sẽ xuất hiện trước mặt các con. Đến lúc đó, nó sẽ thay ta lấy lại Phục Ma Ngọc Trụ.” Một đạo quang cuốn Lạc Thịnh lên, tia sáng chợt lóe, bóng dáng Lạc Thịnh nhất thời không thấy nữa.
Luồng uy nghiêm hùng mạnh cuồn cuộn kia cũng biến mất từng chút một.
Lạc Quách Thiên thở phào nhẹ nhõm. Cảnh giới Nguyên Đan có thể xưng là tiên nhân. Ông ấy đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Nguyên Đan, nửa bước thiếu này là khoảng cách giữa tiên nhân và phàm nhân.
“Anh cả, vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?” Lời nói của Lạc Tần Uy không còn khách khí nữa, hơn nữa khẩu khí còn mang theo sự hả hê đắc ý. Con trai của ông ta đã trở thành đệ tử của lão tổ tông, đây là một niêm vinh dự vô cùng to lớn.
Lạc Quách Thiên khẽ cau mày nói: "Thông báo cho Hạng Thành, ra lệnh cho anh ta xuống núi, nhưng không được giết Đường Tuấn, anh ta là quân cờ của lão tổ tông. Chỉ cần dạy dỗ cho anh ta một chút là được rồi. Miễn sao để anh ta không khi dễ núi Chứa Chan là được.”
Lạc Tần Uy huênh hoang cười nói: "Đường Tuấn là Hậu Thiên Đạo Thể, Hạng Thành cũng là Hậu Thiên Đạo Thể. Tuy nhiên, Hạng Thành là đồ đệ của anh cả, tu vi đã sớm ở mức Hậu Thiên Đạo Thể đại thành từ lâu rồi, đã mở mang bảo tàng huyền bí trong cơ thể và lĩnh ngộ được thần thông chi thuật. Nếu em không vận dụng toàn lực, thì không thể đánh bại được Hạng Thành. Mặc dù hai người cùng là Hậu Thiên Đạo Thể, nhưng Đường Tuấn là Đạo Thể đi theo con đường hoang dã, so với Hạng Thành thì khác một trời một vực. Nêys như Đường Tuấn nhìn thấy sự chênh lệch của mình với Hạng Thành, anh ta chắc sẽ không tức hộc máu mà chết đấy chứ! Ha ha ha!”