“Hả?” Đường Tuấn nhướng mày nói: “Cô muốn tôi đến xem bệnh cho ông nội của cô, có phải không?”
Vừa rồi anh đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tào Thanh Vân và Lãnh Hùng.
Tào Thanh Vân lúng túng nở nụ cười, cô quả nhiên có suy nghĩ như vậy. Như thể sợ Đường Tuấn hiểu lầm, cô vội vã giải thích: “Đổi lại, bất kể ngài có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi hay không, tôi đều có thể thay mặt nhà họ Tào hỗ trợ ngài tham gia vào đại hội thuật pháp lần này, toàn bộ chi phí sẽ do nhà họ Tào của tôi tài trợ. Ngài thấy thế nào?”
“Cô không sợ Lã Kiến Trung sẽ truy cứu nhà họ Tào sao?” Đường Tuấn hỏi.
Tào Thanh Vân lắc đầu nói: "Lã đại sư sẽ có chút khoan dung cho chuyện này.”
Đường Tuấn suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được. Tôi vừa khéo cũng có thể xem qua đại hội thuật pháp và đạo pháp của Đông Nam Á có những điểm nào đặc sắc một chắc.”
“Người này tuổi đời còn khá trẻ, nhưng khẩu khí lại rất lớn, giống như là không xem mấy đại sư thuật pháp của Đông Nam Á là cái đinh gì cả." Trong lòng Tào Thanh Vân nói thầm. Nghĩ đến đây, Tào Thanh Vân mời Đường Tuấn lên chiếc xe đặc biệt của mình.
Cách đó không xa, anh chàng tài xế taxi vốn dĩ đang chở Đường Tuấn đang há hốc mồm cực to, dường như không thể ngậm miệng lại được: “Trời mẹ ơi, anh ta thật sự là đại sư thuật pháp!”