Chiến Thần Thánh Y

Chương 1322



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ngài Đường, ngài phải cẩn thận với sự trả thù của Lãnh Hùng.” Sau khi Tào Thanh Vân và Đường Tuấn tự giới thiệu về bản thân một cách đơn giản, Tào Thanh Vân trầm giọng nói: “Lãnh Hùng đương nhiên không có gì ghê gớm so với ngài, nhưng ngài phải biết tu vi thuật pháp của anh ta chỉ xếp hạng cuối cùng trong số các đệ tử của Lã đại sư. Thời gian anh ta nhập môn tương đối ngắn, cũng chưa phải là đệ tử chân truyền của Lã đại sư. Mấy sư huynh, sư tỷ của anh ta đều đạt đến trình độ chân truyền của Lã đại sư, nếu như để bọn họ biết được sự việc lần này, sợ rằng bọn họ sẽ tìm ngài tính sổ.”   

Advertisement

Đường Tuấn phất tay, thản nhiên nói: "Đệ tử của Lã Kiến Trung chỉ là chuyện nhỏ, ông ta tới mới đủ để tôi nhìn đến.”  

Advertisement

Nghe vậy, Tào Thanh Vân không còn nhắc nhở anh nữa. Nếu không phải vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy Đường Tuấn ra tay, có lẽ cô ta đã coi Đường Tuấn là một gã kiêu căng ngạo mạn rồi.  

Gia tộc họ Tào tuy không được xếp vào hàng bậc nhất trên đảo Phú Quốc nhưng độ giàu có vẫn ngoài sức tưởng tượng. Một dãy biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô đảo Phú Quốc với các vệ sĩ canh cổng đều rất cao lớn và giỏi võ nghệ, ánh mắt sắc bén và đều là người đã tu luyện qua nội kình. Đây là nơi ở của nhà họ Tào trên đảo Phú Quốc.  

Chỉ khi bước vào cảnh giới của Chân Khí, đạt tới mức độ có thể phóng thích nội kình ra bên ngoài, mới có tư cách được xưng là đại sư thuật pháp.  

Đoàn xe của Tào Thanh Vân đã lái vào trang viên của nhà họ Tào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào trên đường đi.  

“Ngài Đường, xin mời ngài vào xem bệnh cho ông nội.” Xuống xe, Tào Thanh Vân có chút xấu hổ nói với Đường Tuấn.  

Dù sao Đường Tuấn cũng là một một đại sư thuật pháp, vẫn chưa tiếp đón chu đáo đã bắt người ta làm việc, đây thật sự là có hơi không phải phép rồi.  

“Dẫn đường đi.” Đường Tuấn ung dung nói.  

Trong một biệt thự sâu trong trang viên nhà họ Tào, có một vài người trung niên đang ngồi, gương mặt của họ đều hiện lên vẻ xám xịt, tất cả đều đang đề phòng lẫn nhau.  

“Tào Thanh Hải, anh cả của em vẫn còn ở đây, nhà họ Tào không tới phiên em làm chủ.” Một người đàn ông lớn tuổi nói với người đàn ông ngồi đối diện.  

“Anh cả à, mấy năm nay nhà họ Tào để anh tổ chức, nhờ vậy mà công việc kinh doanh đều rối tinh rối mù cả lên, chỉ riêng năm ngoái đã hao hụt đi mấy chục tỷ. Nếu thật sự giao cho anh, trên dưới nhà họ Tào chắc chắn sẽ đều đói móc mỏ cóc còn gì để ăn nữa. Tào Thanh Dương, nếu không niệm tình anh là anh cả của em, thì em đã sớm động thủ từ lâu rồi.” Người đàn ông đối diện tên là Tào Thanh Hải, mỉa mai nói.  

Hai người này lần lượt là Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải của nhà họ Tào, cũng là hai người cháu trai của ông cụ Tào và là hai anh trai của Tào Thanh Vân. Tào Thanh Dương, Tào Thanh Hải và Tào Thanh Vân là ba người có năng lực nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Tào, họ nắm giữ phần lớn công việc kinh doanh của nhà họ Tào, còn thế hệ thứ hai của họ Tào đã sớm nghỉ hưu và lui về hậu phương. Đây cũng là truyền thống của nhà họ Tào, giao chuyện làm ăn kinh doanh lại cho thế hệ trẻ.  

Mấy năm nay quyền hành kinh doanh của gia tộc họ Tào đều nằm trong tay Tào Thanh Dương, tuy rằng không tới mức tổn thất quá lớn như Tào Thanh Hải nói, nhưng cũng không có tiến triển bao nhiêu.  

"Tào Thanh Hải, em tranh với anh cũng vô dụng thôi. Ông nội đã gọi em ba về rồi. Em cũng biết mà, ông nội thương em ba nhất, lần này lập di chúc, nói không chừng ông nội sẽ để lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tào cho em ấy. Đến lúc đó, công sức của hai người chúng ta đều trở thành xôi hỏng bỏng không rồi.” Tào Thanh Dương nói.  

Tào Thanh Hải hừ lạnh một tiếng, nói: "Tào Thanh Vân thì tính làm gì, chỉ là một đứa con gái thôi mà, sao có thể đảm đương nổi quyền hành của nhà họ Tào chứ. Cuối cùng con bé ấy cũng phải gả đi, đến lúc đó không phải nhà họ Tào cũng sẽ rơi vào tay người ngoài sao.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.