Chiến Thần Thánh Y

Chương 1324



“Đương nhiên. Nếu như vị đại sư thuật pháp này đồng ý nói ra lai lịch sư môn và mức độ tu vi của cậu ta, nói không chừng bọn anh có thể suy nghĩ lại.” Tào Thanh Hải hài hước nói.  

Advertisement

Sắc mặt Tào Thanh Vân đột nhiên thay đổi. Mức độ tu vi của đại sư thuật pháp luôn là một điều cấm kỵ, làm sao có thể tùy tiện nói ra được. Tào Thanh Hải rõ ràng là đang làm khó anh.  

Thấy Tào Thanh Vân im lặng, Tào Thanh Hải càng chế nhạo hơn, nói: “Nếu như em ba không có gì để nói, vậy thì anh bạn này cứ ở lại đây trước đi đã.”  

Advertisement

“Em ba, anh bạn này của em đến thật đúng lúc. Chúng ta cần hỏi cậu ta một vài câu hỏi, chỉ là một buổi điều tra nho nhỏ thôi, để tránh việc em bị lừa. Em không cần để tâm làm gì.”  

“Anh cả chỉ là đang quan tâm đến em ba thôi, vì muốn tốt cho em ấy, sao em ấy có thể từ chối được.”  

Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải kẻ tung người hứng, dường như rất ngầm hiểu ý đối phương.  

“Đi với chúng tôi một lát.” Nói xong, Tào Thanh Hải không muốn nói thêm nữa. Anh ta túm lấy vai Đường Tuấn, các ngón tay hơi cong như móng vuốt đại bàng, lòng bàn tay khẽ cử động. Tào Thanh Hải quả nhiên là một người lão luyện, cái nắm tay này có vẻ tình cờ, nhưng anh ta sử dụng nội lực của mình. Chỉ với một lực nắm cũng có thể bóp nát đôi vai của những người bình thường. Người này thật tàn nhẫn và độc ác.  

“Cút!” Ngay lúc này, Đường Tuấn chỉ nhẹ nhàng phun ra một chữ.  

Giống như tiếng sấm mùa xuân, tiếng chuông lớn đột nhiên vang lên. Phòng khách lớn đang rung chuyển mạnh, như thể sắp có một trận động đất sắp xảy ra, khiến cho Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải đứng gần nhất như bị trúng lôi kích, bịt tai ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt trông hết sức khó coi. Nhưng Tào Thanh Vân có vẻ không sao. Đây là điều vô cùng kỳ lạ nhất.  m thanh dừng lại, trong phòng khách lớn, ngoại trừ Đường Tuấn và Tào Thanh Vân đang đứng, tất cả mọi người đều ngồi xổm xuống mặt đất.  

“Đi thôi.” Đường Tuấn khẽ nói.  

“Họ không sao chứ?” Tào Thanh Vân do dự hỏi, nhìn Đường Tuấn có chút sợ hãi và kinh ngạc.  

“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Đường Tuấn nói. Cường độ âm thanh khi nãy của anh đã được khống chế rất tốt, nhiều nhất cũng chỉ khiến bọn họ cảm thấy buồn nôn mà thôi. Nếu không, với công lực tu vi hiện tại của anh, đến cả tu sĩ cảnh giới Thần Hải cũng sẽ bị thương.  

Lúc này Tào Thanh Vân mới cảm thấy nhẹ nhõm và dẫn Đường Tuấn đi vào trong.  

Một lúc sau, Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải mới miễn cưỡng đứng dậy, trong mắt hai người họ là sự ngạc nhiên  và kinh hãi. Họ không ngờ rằng Tào Thanh Vân thật sự đã đưa đến đây một vị đại sư thuật pháp thật.  

“Anh cả, làm sao bây giờ?” Tào Thanh Hải vẻ mặt bất an. Là cậu chủ thuộc tầng lớp thượng lưu trên đảo Phú Quốc, anh ta biết sức mạnh của một đại sư thuật pháp mạnh như thế nào. Đó chắc chắn là một điều mà anh ta không thể sánh được.  

Tào Thanh Dương hung dữ nói: “Bệnh của ông nội đến Lã đại sư còn không có cách nào, lẽ nào cậu ta còn mạnh hơn cả Lã đại sư? Nếu như em ba đã không nghe lời khuyên, vậy thì cứ để cho cậu ta đến xem sao. Ngộ nhỡ ông nội thật sự có xảy ra chuyện gì, đến lúc đó em ấy sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”  

Hai mắt Tào Thanh Hải sáng lên, nói: “Anh cả, anh có ý gì?”  

Trong mắt Tào Thanh Dương hiện lên một tia âm mưu: “Lúc họp hội đồng quản trị, hãy nói là em ba đưa người ngoài về đây nhằm muốn cướp đoạt tài sản của nhà họ Tào. Còn nữa, mau báo tin cho Lãnh Hùng, không phải anh ta là đồ đệ của Lã Kiến Trung hay sao. Bảo anh ta chỉ cần anh ta có thể đánh bại được thằng cha này, anh có thể đồng ý gả em ba cho anh ta.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.