Chiến Thần Thánh Y

Chương 1327



Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa hàng này, mấy chữ “Cửa hàng ngọc thạch Triệu thị” trong tên bảng hiệu lọt thẳng vào trong tầm mắt anh.  

“Không tệ. Nơi này đúng là có Linh Ngọc Tủy.” Đường Tuấn đi vào trước. Vừa rồi anh đã dùng tinh thần lực nhìn lướt qua một lần, cũng cảm ứng được khí tức của Linh Ngọc Tủy.  

Advertisement

Tào Thanh Vân nhìn lên mấy chữ “Cửa hàng ngọc thạch Triệu Tín” mà sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cũng cắn chặt răng, đi theo Đường Tuấn vào trong.  

Advertisement

Cửa hàng rất lớn, bốn phía bãi đầy các loại ngọc thạch. Rất nhiều người bụng phệ, nam nữ ăn mặc quý phái dừng lại ở trước các khối ngọc thạch, sôi nổi kêu giá. Nhưng Đường Tuấn không hề dừng lại mà đi thẳng đến một góc nhỏ, chỉ vào một khối có hình thù xấu xí, nhìn là biết đây là phần ngọc thạch đã bị người ta bỏ đi.   

Anh nói với Tào Thanh Vân: "Lấy khối này!"   

“Hả? Ngài Đường, đây là khối phế liệu bị vứt đi sau khi tách lấy ngọc thạch, không phải là ngọc thạch.” Tào Thanh Vân không còn gì để nói nữa rồi.  

Cô vốn nghĩ rằng Đường Tuấn sẽ chọn những viên ngọc thạch mà những người khác coi trọng, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ phải bỏ ra cái giá rất lớn. Nhưng thật không ngờ Đường Tuấn lại muốn mình mua một khối ngọc phế liệu bị bỏ đi. Chẳng lẽ, anh cho rằng trong khối ngọc phế liệu bị vứt đi này sẽ có loại đồ vật quý giá như Linh Ngọc Tủy hay sao.  

“Tôi biết.” Đường Tuấn không hề thay đổi sắc mặt, nói: “Cô cứ mua là được.”  

Trong cửa hàng, có rất nhiều ngọc thạch, nhưng linh khí nồng đậm nhất, còn ẩn giấu Linh Ngọc Tủy trong đó thì cũng chỉ có khối ở trước mặt này thôi.  

“Ngài Đường, nếu không thì chúng ta đổi một khối khác đi.” Giờ phút này Tào Thanh Vân bỗng cảm thấy Đường Tuấn thật sự không đáng tin. Cô nhìn thoáng qua giá cả, thì thấy khối ngọc phế liệu bị vứt đi này chỉ có giá mười bảy triệu rưỡi, mặc dù giá rất thấp nhưng cũng chẳng có ai hỏi đến. Thân là cô ba của nhà họ Tào, cô thật sự không thể làm chuyện mất mặt mũi như vậy được.  

“Không cần.” Đường Tuấn từ chối ngay lập tức.  

“Được rồi.” Tào Thanh Vân chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ tới việc Đường Tuấn chữa khỏi bệnh cho ông của mình đã không còn ôm tính toán gì nữa.  

Cô lấy thẻ ngân hàng ra, chuẩn bị quẹt thẻ mua khối ngọc phế liệu vứt đi này, trong lòng thầm nghĩ: “Coi như là mua một bài học đi.”  

“Từ từ đã.” Lúc này, bất chợt có một giọng nói vang lên.  

Một cô gái ăn mặc giống như một thương nhân thành đạt bước tới, khóe miệng ẩn chứa nét cười, ánh mắt nhìn về phía Tào Thanh Vân mang theo một chút ý đồ xấu.  

“Triệu Kim Ngọc, cô muốn cái làm gì?” Tào Thanh Vân nhìn thấy cô gái này thì nhăn mày lại, trầm giọng nói.  

Triệu Kim Ngọc trang điểm như một thương nhân thành đạt cười nhạt nói.  

“Thật ngại quá. Khối ngọc thạch này của chúng tôi phải sửa lại giá cả. Khối này bây giờ phải trả một tỷ bảy trăm năm mươi triệu mới bán được.”  

“Cái gì? Triệu Kim Ngọc! Sao cô không đi ăn cướp đi.” Từ mười bảy triệu rưỡi lên đến hơn một tỷ bảy, giá cả tăng gấp một trăm lần. Tào Thanh Vân đương nhiên có thể trả được số tiền này, chỉ là không muốn bị người ta xem như kẻ ngu ngốc coi tiền như rác. Đặc biệt đối phương còn là Triệu Kim Ngọc.  

Triệu Kim Ngọc bĩu môi cười, nói: “Cửa hàng này là của nhà họ Triệu chúng tôi, cũng do tôi làm chủ. Tôi muốn sửa giá cả như thế nào thì sửa như thế. Cô có muốn mua hay không là quyền của cô.”  

“Cô!” Tào Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, cô nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Ngài Đường, nếu không chúng ta lại xem cái khác. Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu có thể mua đa số ngọc thạch ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.