Chiến Thần Thánh Y

Chương 1335



“Hứ, anh Tư Mã của tôi chắc chắn thắng, chắc chắn anh ấy sẽ đánh chết cái tên khốn nạn Đường đại sư kia.” Mã Như Uyển còn làm thái độ nhấn mạnh “Anh Tư Mã là số một thiên hạ”.   

Advertisement

“Là anh ta! Anh ta cũng dám đến đây!” Ngay lúc này, giọng nói chứa đầy sự căm hờn và oán trách của vài người vang lên, trong đó có Lãnh Hùng.   

“Có chuyện gì vậy?” Mã Nhược Long cau mày.   

Advertisement

Vài người nhìn theo ánh mắt của Lãnh Hùng về phía cửa chỉ thấy có một nam, một nữ đang bước vào, hai người đó là Đường Tuấn và Tào Thanh Vân.   

“Lãnh Hùng, anh ta đã đánh bại anh sao?” Mã Nhược Long hỏi.   

Lãnh Hùng không cam tâm, nói: “Anh ta đã tập kích tôi.”   

Mã Nhược Long vỗ vai Lãnh Hùng và nói: “Vì giữ thể diện cho tôi, nên hôm nay anh đừng gây rắc rối nữa.”   

Lãnh Hùng gằn giọng: “Chỉ cần anh ta quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua cho anh ta.”   

Dù không hài lòng nhưng Mã Nhược Long vẫn gật đầu nói: “Quỳ xuống là được rồi, xem như giữ chút thể diện cho nhà họ Tào. Nếu bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi anh trước mặt nhiều người như thế cũng đủ rồi. Còn về Tào Thanh Vân cứ giao cho tôi. “   

Tuy không cam tâm nhưng cuối cùng Lãnh Hùng cũng gật đầu đồng ý.

Nhìn đám người trước mặt, khuôn mặt xinh xắn của Tào Thanh Vân hơi thay đổi. Tuy là cô chủ nhà họ Tào, nhưng thân phận và lai lịch của từng người trong số này đều hơn cô. Lãnh Hùng, đệ tử của Lã Kiến Trung và là đại sư thuật pháp đứng đầu đảo Phú Quốc. Dương Thiên Thành là người thừa kế của nhà họ Dương trên đảo Phú Quốc. Mã Như Uyển là cô chủ của nhà họ Mã và Mã Nhược Long đã được chỉ định là người thừa kế của nhà họ Mã, đồng thời là con rể của Lã Kiến Trung.   

Dù Mã Nhược Long mang thân phận nào cũng đủ khiến sự nghiệp của anh ta thuận buồm xuôi gió tại đảo Phú Quốc. Có thể nói Mã Nhược Long là nơi hội tụ hào quang của đứa con cưng được trời cao chiếu cố, dù không tu luyện thuật pháp, nhưng khi gặp anh ta, rất nhiều đại sư thuật pháp trên đảo Phú Quốc luôn phải cúi người và gọi một tiếng “cậu chủ Mã”.   

Dương Thiên Thành nhìn Tào Thanh Vân và Đường Tuấn rồi chế giễu: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”   

“Ồ, Thiên Thành, họ là bạn của anh sao?” Mã Nhược Long hỏi.  

Dương Thiên Thành cười như không cười, rồi lắc đầu: “Tôi đâu có ý như thế, thật tiếc khi cô Tào không chấp nhận câu ngỏ lời làm bạn của tôi. Được rồi, cậu chủ Mã, hôm nay anh sẽ là người trung gian cho Lãnh Hùng, nên chuyện của tôi hãy để sang hôm khác rồi nói.”   

“Cậu chủ Mã, ý của anh là gì?” Tào Thanh Vân bình tĩnh nhìn Mã Nhược Long. Thân phận của Mã Nhược Long là thứ không thể nào xem thường được.   

Mã Nhược Long không quan tâm đến cô ta, anh ta liếc nhìn Đường Tuấn rồi cười và nói: “Nghe nói người anh em trai đang đứng bên cạnh cô có chút chuyện với Lãnh Hùng, tôi muốn làm người trung gian giúp hai người họ giải quyết. Cô thấy như thế nào?”   

“Ngài Đường?” Tào Thanh Vân không dám quyết định nên quay qua hỏi Đường Tuấn. Thấy vậy, đồng tử của Mã Nhược Long hơi co lại.   

Đường Tuấn ngoắc ngón tay rồi đáp: “Vậy anh định giải quyết như thế nào?”   

“Quỳ xuống, cúi lạy sát đất để xin lỗi tôi.” Mã Nhược Long chưa dứt lời, Lãnh Hùng đứng bên cạnh đã lên tiếng trước. Anh ta cười khẩy với ánh mắt đầy cợt nhã như thể anh ta là một con mèo đang vờn bắt một con chuột.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.