Chiến Thần Thánh Y

Chương 139



Từ sau khi Diệp Nam Nhật cho anh biết sự tồn tại về thế giới của những người luyện võ, anh lại càng muốn cùng những người luyện võ đó đánh một trận, để kiểm chứng một chút về thực lực của mình. Đây cũng là một trong những lý do khiến anh đồng ý đánh cược với lão Bạch.   

Advertisement

Tiếng sáo vang lên, đôi mắt tam giác của con rắn đen đột nhiên đỏ lên, vẻ sợ hãi trong mắt cũng không còn, thay vào đó là một sự điên cuồng. Ngoài ra, còn có một âm thanh sột soạt dày đặc vang lên trong rừng hoa quế, hàng chục con rết từ các khe nứt trên đá hoặc từ mặt đất, cộng thêm năm con rắn độc mà xanh biếc không biết từ đâu bò đến. Những con vật đầy độc này đều lao về phía Đường Tuấn, nếu là người thường nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ đến nỗi tê dại cả da đầu, chân tay run rẩy.  

Đường Tuấn cầm trong tay mấy cây châm bạc, ánh mắt kiên định, anh dùng thủ pháp châm cứu Thiên Nữ Tán Hoa trong một lúc phóng ra mấy cây châm bạc. Anh có chân khí trong cơ thể nhưng lại không có võ công tương ứng, vì vậy chỉ có thể dùng châm cứu kết hợp với chân khí để chiến đấu với kẻ địch.  

Keng keng keng!  

Tốc độ của ngân châm vô cùng nhanh! Nhanh như chớp bắn vào những con vật độc đó. Không sót một cây kim nào, mấy con rắn độc xanh biếc đều bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nhúc nhích được. Nhưng những con vật độc khác lại đến, nếu Đường Tuấn lấy lại cây ngân châm thì đã quá muộn rồi.  

“Thằng nhóc con, cậu thực sự nghĩ rằng hôm đó tôi sợ cậu sao? Chỉ là do hạn chế của môi trường mà thân già này không thể phát huy được sức mạnh của mình mà thôi, để xem lần này cậu chết như thế nào!” Bà ta thâm hiểm nói. Cùng lúc đó, tiếng sáo phát ra càng nhanh hơn, đám động vật độc đó dường như đã được tăng thêm sức mạnh tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.   

“Tự tìm đến cái chết!” Đường Tuấn nghiêm nghị nói, anh nâng những viên đá dưới chân lên phóng về phía đám rết, những viên đá nhanh chóng xuyên qua cơ thể con rết như một viên đạn, khiến cho cơ thể con rết bị gãy làm đôi. Chất lỏng hôi thối chảy ra khắp nơi. Điều khiến người ta cảm thấy kinh hãi chính là con rết tuy đã chết nhưng một nửa thân thể của nó vẫn bò về hướng Đường Tuấn, di chuyển thêm một đoạn đường nữa nó mới không còn động đậy nữa, hẳn là chết rồi, có thể thấy thuật nuôi cổ của dân tộc Mèo thực sự mạnh mẽ. Lúc này, con rắn lớn màu đen và ba con rắn độc màu xanh chỉ còn cách Đường Tuấn khoảng một mét, con rắn phóng cả thân người ra, nó há mồm lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn có thể dùng để giết người, muốn lao đến cắn Đường Tuấn

Nếu bốn con rắn độc này thực sự cắn vào người của Đường Tuấn, cho dù anh có là cao thủ cảnh giới Chân Khí đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu chút nào. Trong mắt bà ta hiện lên một chút vui mừng, thanh niên này tuy rằng cảnh giới cao, nhưng đến cuối cùng vẫn còn quá non nớt, chỉ cần một chút thủ đoạn cũng có thể dễ dàng hạ gục.  

‘Hừ! Cảnh giới Chân Khí chẳng qua cũng chỉ được đến như vậy mà thôi!”Bà ta thầm nghĩ trong lòng.  

“Chỉ là một chút tài vặt mà thôi!” Vẻ mặt của Đường Tuấn không hề thay đổi, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt. Khi bốn con rắn độc chuẩn bị cắn anh, anh nhanh chóng giơ hai ngón tay ra ngay lập tức nhắm đúng điểm yếu chí mạng của bốn con rắn độc mà bắt lấy.  

Bốn con rắn độc vẫn đang ở trên không há miệng định cắn Đường Tuấn, nhưng đột nhiên toàn thân mềm nhũn ra, nó rơi xuống đất, bụp một cái. Ngay cả con rắn đen to lớn cũng không tránh khỏi cũng nằm rạp trên mặt đất co giật.  

Ngón tay vừa rồi của Đường Tuấn không phải tùy tiện đánh bừa, mà là kỹ thuật điểm huyệt gia truyền của nhà họ Đường, kết hợp với chân khí đã phát huy một cách hiệu quả thần kỳ, bốn con rắn độc ngay lập tức bị khuất phục.  

“Thổi đi, sao lại không thổi nữa!” Đường Tuấn khoanh tay trước ngực chế giễu nói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.