Chiến Thần Thánh Y

Chương 14



Đường Tuấn thấy vậy, trong lòng cũng rất vui mừng. Lúc đầu anh chỉ đoán một chút rồi làm theo, không ngờ cách này lại có tác dụng. Mặc dù anh vẫn không biết rõ căn bệnh Thẩm Ngọc Nhu mắc phải là gì, nhưng ít ra bây giờ mọi chuyện cũng có chút khởi sắc rồi.  

Trong cơ thể Thẩm Ngọc Nhu, chân khí của Đường Tuấn vẫn đang đối đầu với hàn khí kia. Đường Tuấn lấy chân khí bao phủ bề mặt kim châm với mật độ cao, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là, sức mạnh của hàn khí kia đã vượt qua cả sức tưởng tượng của anh rồi. Bây giờ đã bắt đầu hấp thụ chân khí anh truyền vào! Không những thế, còn có mấy tia hàn khí mắt thường không nhìn thấy được, đã đi theo đường truyền chân khí của Đường Tuấn, lội ngược lại tiến vào trong cơ thể Đường Tuấn. Chỉ cần cơ hội đến, những tia hàn khí này nhất định sẽ bộc phát ra năng lượng kinh khủng trong cơ thể của anh!  

Lần châm cứu này kéo dài nửa tiếng đồng hồ, đến tận khi anh cảm thấy chân khí trên người mình đã bị rút cạn, không thể tiếp tục được nữa thì anh mới rút kim châm khỏi người Thẩm Ngọc Nhu.  

Advertisement

Vừa rút kim châm ra, ngay lập tức cả người Đường Tuấn bị mệt mỏi kéo đến như thủy triều đánh úp, anh đang ngồi trên ghế cũng dần ngã xuống dưới mặt đất. Đường Tuấn thở từng hơi hổn hển, quần áo trên người cũng không biết ướt hết từ lúc nào, tưởng chừng có thể vắt ra nước...    

Thẩm Dũng nhanh chân đi tới đỡ Đường Tuấn lên, ánh mắt nhìn anh lúc này đã tràn đầy vẻ cảm kích và kính nể.  

“Cậu Đường này, cậu vất vả quá rồi, tôi dìu cậu vào phòng nghỉ ngơi một chút.” Thẩm Dũng nói. Ông cũng là một thầy thuốc có tiếng, tất nhiên là thấy được Đường Tuấn đã dốc hết toàn bộ sức lực rồi.  

Đường Tuấn khẽ gật đầu, trạng thái bây giờ của anh thật sự không ổn chút nào, nếu không phải còn một điểm chân khí cuối cùng vẫn đang vận chuyển thì chỉ sợ anh đã hôn mê rồi.  

Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Dũng, Đường Tuấn đã thành công ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi, lúc nhận được cốc nước từ tay Thẩm Ngọc Nhu, anh mới cảm thấy tinh thần đã tốt hơn một chút.  

Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn Thẩm Ngọc Nhu đang đứng trước mặt nhưng vẫn mang một bộ dạng rụt rè. Thiếu nữ thân cao chừng mét bảy, chân không đi dép lê, nhìn qua vô cùng cao gầy. Cô còn có một gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ, phối hợp với dáng người như vậy... Hơn nữa, hàn khí trên người cô đã bớt đi nhiều, cũng tạo cho cô thêm mấy phần thanh cao mà lạnh nhạt, giống như đóa hoa sen, làm cho người khác không dám tới gần vấy bẩn. Bộ dáng này của Thẩm Ngọc Nhu thật giống như tiên nữ giáng xuống trần gian, làm cho người ta chỉ có thể khao khát, ngưỡng mộ mà không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào.  

Suy nghĩ này cũng làm cho Đường Tuấn hoảng hốt, may mắn cái cảm xúc này rất nhanh đã bị anh che dấu đi, anh hỏi: “Cô cảm thấy thế nào rồi?”  

Lúc này gương mặt xinh đẹp của Thẩm Ngọc Nhu lộ ra nụ cười xán lạn, vô cùng vui vẻ nói: “Tôi cảm thấy cả người rất dễ chịu. Dù không phơi nắng nhưng tôi cũng không thấy lạnh cho lắm.”  

Đường Tuấn gật đầu, xem ra phương pháp châm cứu này rất có hiệu quả, chí ít có thể tạm thời khống chế được hàn khí trong cơ thể cô. Dù sao, căn bệnh lạ Thẩm Ngọc Nhu gặp phải cũng vượt quá phạm vi hiểu biết của anh rồi...    

“Cậu Đường, bệnh của Ngọc Nhu có thể được chữa khỏi không?” Thẩm Dũng chờ mong nhìn Đường Tuấn hỏi.  

Mặc dù mới vừa quen biết có nửa ngày, nhưng trải qua sự tình vừa rồi, ông cũng không còn một chút khinh thường với cậu thiếu niên trước mặt này, thậm chí còn có chút khâm phục. Người giỏi hơn luôn được đề cao, đây là chân lý luôn đúng trong mọi lĩnh vực. Y thuật của Đường Tuấn đã được Thẩm Dũng đánh giá cao, cho nên cũng coi Đường Tuấn như người ngang hàng để nói chuyện. Đến xưng hô cũng bị thay đổi, từ “Cậu Đường” thành “Anh Đường”.  

Đường Tuấn trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu, nói: “Khi nãy tôi chỉ tạm thời khống chế hàn khí trên người cô Ngọc Nhu thôi, còn về phần làm sao để trừ tận gốc tôi vẫn chưa thể nắm chắc được.” Trong quá trình trị liệu vừa rồi, anh còn áp dụng cả chân khí nữa, có thể nói là đến át chủ bài của mình anh cũng lấy ra sử dụng. Mặc dù anh còn biết một số phương pháp châm cứu đặc biệt khác nhưng nếu không có chân khí gia truyền của nhà họ Đường thì chúng cũng chẳng có chút hiệu quả nào.  

Trên mặt Thẩm Dũng không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhìn như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi vậy. Nhưng chỉ một lúc sau, ông đã lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Thôi. Tôi cũng biết muốn chữa khỏi cho Ngọc Nhu là chuyện khó khăn cỡ nào. Bây giờ có thể làm giảm bớt đau đớn của con bé tôi cũng thấy thỏa mãn rồi.”  

Ông nhìn Đường Tuấn, năn nỉ nói: “Vậy mọi chuyện tiếp theo của Ngọc Nhu lại phiền cậu rồi.”   

Đường Tuấn khẽ gật đầu, làm truyền nhân Y thánh của nhà họ Đường, anh thấy rất hứng thú với căn bệnh kỳ lạ này. Coi như Thẩm Dũng không đề cập đến thì anh cũng sẽ tìm cơ hội chữa bệnh cho Thẩm Ngọc Nhu. Anh đưa mắt lặng lẽ nhìn sang Thẩm Ngọc Nhu đang ở bên cạnh, Thẩm Dũng thấy vậy biết ý để bảo mẫu đưa cháu gái lên phòng nghỉ ngơi.   

Sau khi Thẩm Ngọc Nhu rời đi, Đường Tuấn trầm ngâm một lát mới nói: “Giáo sư Thẩm, tôi cũng đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho cháu gái của ông rồi thì tôi cũng phải hiểu rõ một số chuyện chứ nhỉ.”  

“Tôi biết. Cậu có vấn đề gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ trả lời hết những gì tôi biết cho cậu.” Thẩm Dũng trả lời.  

“Được.” Đường Tuấn nhìn chằm chằm Thẩm Dũng hỏi, chậm rãi nói: “Trước đây Giáo sư Thẩm cũng đã nói qua, căn bệnh kỳ lạ của cháu gái ông không phải từ khi sinh ra đã có, vậy tôi muốn hỏi bố mẹ của cô Thẩm thì sao? Họ có bị mắc chứng bệnh tương tự hay không?”  

Nếu đã không phải là bẩm sinh thì chỉ có thể do nguyên nhân di truyền mà thôi.  

Thẩm Dũng nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng biến đổi theo, bờ môi run rẩy, một bộ dáng muốn nói lại thôi.  

“Quả nhiên.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.  

“Nếu như Giáo sư Thẩm thấy không tiện nhắc đến thì tôi cũng không miễn cưỡng làm gì.” Đường Tuấn nhìn Thẩm Dũng nói.  

Sau một hồi lâu, Thẩm Dũng mới thở dài, ông đi đến ngồi xuống ở ghế salon đối diện, nói; “Thôi. Vốn những chuyện này tôi còn muốn theo tôi chôn xuống quan tài, nhưng bây giờ, vì an toàn và hạnh phúc của Ngọc Nhu, tôi cũng không giấu diếm gì cậu nữa. Nhưng mà tôi hy vọng, sau khi nghe xong câu chuyện này, cậu đừng kể với bất kỳ mai khác, hãy coi đó chỉ là một giấc mộng thôi.”  

Đường Tuấn gật đầu, nếu không phải sự việc này liên quan đến bệnh tình của Thẩm Ngọc Nhu, anh cũng không muốn tiến sâu vào việc nhà nhà họ Thẩm.   

Thẩm Dũng nghĩ một lát, dường như đang nhớ lại chuyện nào đó, sau đó chậm rãi nói: “Kỳ thật mẹ của Ngọc Nhu không phải là người bình thường. Ngay từ đầu tôi cũng không biết chuyện gì, nhưng sau khi sinh hạ Ngọc Nhu thì con dâu tôi lại đột nhiên biến mất. Tôi có ép hỏi con trai tôi, nó mới úp mở tiết lộ ra việc mẹ của Ngọc Nhu đến từ nhà họ Liễu nổi tiếng về võ đạo. Lúc đầu, tôi còn nghĩ con trai tôi không kìm chế được, nổi điên vì vợ nó bỏ đi, nhưng đến khi Ngọc Nhu phát bệnh, tôi mới biết được nguyên do trong đó.”  

“Võ đạo giới sao?” Đường Tuấn nhíu mày. Hình như anh đã nghe thấy từ này ở đâu rồi nhưng lại không thể nhớ ra được.  

Thẩm Dũng nói tiếp: “Lần đầu tiên Ngọc Nhu phát bệnh, hàn khí trên người nó cũng không có mạnh mẽ như bây giờ, lúc đó tôi còn có thể dùng phương pháp châm cứu để khống chế. Nhưng hàn khí đó cứ sau mỗi lần phát bệnh lại càng mạnh hơn một ít, trở nên càng ngày càng nghiêm trọng. Cho đến khi cha của Ngọc Nhu, cũng chính là đứa con trai kia của tôi không biết lấy từ đâu về một gói thuốc, sau khi Ngọc Nhu uống, bệnh tình của con bé cũng giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn còn phát tác. Cho đến hai năm nay, bệnh tình lại càng nặng hơn trước.  

“Vậy cha cô ấy đâu rồi? Ông ấy có thể mang gói thuốc kia về, phải chăng ông ấy có biện pháp nào đó khó nói?” Đường Tuấn hỏi.  

“Ha ha, sau khi để Ngọc Nhu uống thuốc xong, nó cũng chơi chiêu trò mất tích. Đến nay cũng đã được hai mươi năm rồi, nói không chừng nó cũng đã quên cái nhà này rồi.” Trên mặt Thẩm Dũng mang đầy vẻ đau thương, hai tay bên dưới cũng vô thức nắm chặt lại.  

“Hóa ra là vậy.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng: “Nói như vậy, bệnh của Thẩm Ngọc Nhu rất có thể có liên quan đến mẹ của cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.