Chiến Thần Thánh Y

Chương 140



Tiếng sáo dừng lại, bà ta kinh ngạc nhìn Đường Tuấn và ba con rắn độc chết trên mặt đất, về phần con rắn lớn màu đen, dù sao cũng không phải là con vật bình thường, cho dù bị Đường Tuấn ấn vào điểm yếu chí mạng nhưng nó vẫn có thể chạy trốn về dưới chân bà ta. Chỉ là đôi mắt hình tam giác của nó nhìn về phía Đường Tuấn với vẻ sợ hãi sâu sắc hơn trước.  

Advertisement

“Cậu đừng quá kiêu ngạo!” Bà ta đột ngột nói, không phải bà ta nhân từ hạ thủ lưu tình với Đường Tuấn hay không muốn điều khiển rắn độc tấn công anh, mà là năng lực của bà ta không đủ. Với tu vi của bà ta chỉ có thể kiểm soát chất độc trong một phạm vi nhất định, ngoài phạm vi này, đám độc vật cũng không nghe theo sự điều khiển của bà ta nữa.  

“Kiêu ngạo sao? Vừa rồi không phải bà luôn miệng nói muốn giết tôi à?” Đường Tuấn đáp lại.   

“Thân già này liều mạng với cậu, tôi không tin với tu vi bao năm của tôi lại không thể giết chết được tên nhóc con nhà cậu!” Bà ta bỏ cây sáo làm bằng xương xuống tức giận hét lên. Nhìn bà ta có vẻ già yếu nhưng thật sự cũng không che giấu được một thân tu vi lâu năm của bà ta, ngón chân chạm nhẹ một cái bà ta đã lao về phía Đường Tuấn với tốc độ nhanh như một chiếc lá rụng.  

Đôi bàn tay gầy guộc nhưng sắc nhọn như móng vuốt đại bàng túm lấy Đường Tuấn, dưới ánh mặt trời ngón tay vẫn còn phát ra ánh sáng đen nhạt, rõ ràng đã bị bôi thứ gì đó giống như thuốc độc.  

Khi mùi hương ngọt ngào độc hại kia bay về phía đại sảnh của công viên Xanh, Lý Quang Huy, Lý Ngọc Mai và một nhóm quan chức cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên lần lượt ngã xuống đất, ngay cả cao thủ nội lực như Trần Bá Phước cũng chỉ trụ được trong vòng chưa đầy 10 giây cũng đã ngã xuống đất. Cuối cùng chỉ còn lại lão Bạch vẫn bình an vô sự đứng đó, nhưng sắc mặt ông ta có chút khó coi. Chung quy ông ta vẫn chưa đạt đến cảnh giới Chân Khí, chưa thể kiểm soát được mấu chốt của việc hít thở, nên vẫn có mùi hương độc đang xâm nhập vào các cơ quan nội tạng của cơ thể ông ta từng chút một. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng ông ta cũng không chịu được bao lâu nữa.  

“Một chút thủ đoạn cỏn con, xem tôi phá hỏng nó như nào!” Lão Bạch cố nén khó chịu nói. Đồng thời tìm theo mùi hương ông ta đi đến rừng hoa quế ở cách đó không xa.  

“Tôi muốn xem kẻ nào lại to gan như vậy, ngay cả uy nghiêm của lão già này mà cũng dám khiêu khích.” Chòm râu trắng của lão Bạch khẽ run lên, cả người phát ra khí thế bừng bừng.  

Bang bang bang!  

Cách chỗ lão Bạch không xa, một âm thanh chấn động truyền đến.  

“Haha, lẽ nào người của mình đã tự đánh nhau trước rồi.” Lão Bạch cười khẩy chế nhạo.  

Sau khi nói xong, ngay lập tức sắc mặt ông ta trở nên mất tự nhiên. Lúc này Đường Tuấn đang quay lưng về phía ông ta, lão Bạch nhất thời không nhận ra anh, nhưng ông ta đã nhìn thấy khuôn mặt của bà lão cùng với tu vi nội lực đáng sợ.  

“Bà Độc của bộ tộc người Mèo!” Lão Bạch thất thanh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng phải bà ta đang dưỡng lão ở bộ tộc người Mèo sao, tại sao lại xuất hiện ở thành phố Vinh này chứ.”  

Trong lòng lão Bạch như nổi lên một cơn sóng lớn, nhìn về phía bà Độc, trong ánh mắt có chút sợ hãi cùng hoảng sợ. Xét về tuổi tác, bà Độc hơn ông ta vài tuổi, thành danh còn sớm hơn ông ta gần chục năm. Hơn mười năm trước ông ta từng đến bộ tộc người Mèo, lúc đó bộ dạng của bà Độc cũng giống như bà lão này, cho nên vừa nhìn qua ông ta liền nhận ra ngay. Khi đó lão Bạch chỉ là tu vi nội công trung kỳ, mà bà Độc đã luyện đến cảnh giới nội công Đại Thành. Hồi đó ông đã từng được chứng kiến ​​cảnh bà Độc đánh nhau với người khác, mỗi khi nhớ đến cảnh tượng khủng khiếp này ông ta vẫn cảm thấy lông tóc dựng đứng cả lên. Cho dù hiện tại ông ta chỉ còn cách cảnh giới Chân Khí một bước, nhưng cũng không có gan chiến đấu với Độc Bà Bà! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.