Chiến Thần Thánh Y

Chương 17



Trước khi ra ngoài, Đường Tuấn gọi điện thoại cho anh Trương xin nghỉ phép, nói là mình không thể đi làm được. Sau khi trải qua sự việc ngày hôm qua, anh Trương đã sớm coi Đường Tuấn như cậu ấm để cung phụng, nào dám phản đối một lời, lập tức đồng ý ngay.  

Đường Tuấn ra khỏi trường đại học Vinh, sau đó lên một phương tiện công cộng ở trước cổng trường, đi đến một tòa cao ốc nằm ở vị trí trung tâm thành phố Vinh. Đưa mắt nhìn quanh, bốn phía nơi này đều là các tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau, hầu như tòa nào cũng cao hai mươi ba mươi tầng. Khu vực này chính là tòa nhà văn phòng phồn hoa nhất thành phố Vinh, có thể nói gần như là tất cả các công ty tập đoàn ở thành phố Vinh đều đặt trụ sở chính ở nơi này.  

“Tòa nhà Nam Nhật” Bốn chữ cái nạm vàng thật to tỏa sáng lấp lánh trên tường thủy tinh của tòa nhà, Đường Tuấn hơi nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.  

Lúc trước anh lựa chọn đến thành phố Vinh cũng không phải quyết định qua loa, mà có dự tính khác. Nếu muốn dựa vào việc gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng rồi đánh bại Đường Quốc Hoa quản lý nhà họ Đừng, thì chính là mơ tưởng hảo huyền. Cho nên, anh cần phải mượn tay người khác. Mà thành phố Vinh chính là lựa chọn của anh, hoặc là nói chính là lựa chọn mà ông nội đã chọn giúp anh!  

Cả đời ông cụ Đường không biết đã cứu tính mạng bao nhiêu người, nhiều năm trôi qua như vậy, có một vài người đã trở thành tinh anh hàng đầu trong xã hội. Diệp Nam Nhật chính là một trong số đó, Nam Nhật ông chủ của “tòa nhà Nam Nhật”!  

Hai mươi năm trước, ông cụ Đường dẫn theo cháu trai Đường Tuấn vừa tròn ba tuổi đến thành phố Vinh tham gia một hoạt động. Một lần trùng hợp, ông cụ Đường gặp được Diệp Nam Nhật ngất xỉu trong ngõ nhỏ, lúc đó Diệp Nam Nhật có thể nói là nghèo kiết xác, ăn mặc không khác với ăn xin là bao, lại còn mắc bệnh nặng, không sống được bao lâu nữa.  

Advertisement

Nhưng ông cụ Đường lại vô cùng nhân hậu, không chỉ điều trị hết bệnh cho Diệp Nam Nhật, mà còn cố ý ở lại thành phố Vinh thêm vài ngày, truyền thụ cho Diệp Nam Nhật vài phương pháp chữa bệnh. Mà sau này Diệp Nam Nhật dựa vào mấy phương pháp chữa bệnh này, đầu tiên làm việc trong một vài quầy thuốc ở thành phố Vinh, rồi sau đó tự mình gây dựng sự nghiệp, mở một công ty dược, hơn nữa được ông cụ Đường âm thầm trợ giúp vài lần, công ty Nhật Nam do Diệp Nam Nhật sáng lập đã trở thành công ty dược có quy mô lớn nhất trong các thành phố lân cận.  

Mà tất cả những việc này, cả nhà họ Đường trừ ông cụ Đường ra thì chỉ có Đường Tuấn biết. Dường như ông cụ Đường đã sớm đoán được nhà họ Đường sẽ xảy ra chuyện, cho nên chuẩn bị không ít.  

“Không biết chú Diệp này của mình có thật sự trọng nghĩa như lời ông nội nói hay không?” Đường Tuấn vừa nghĩ vừa đi vào trong tòa nhà Nam Nhật.  

Đường Tuấn đã sớm có nhận định riêng của mình về lòng người. Sau khi ông cụ Đường qua đời, không biết có bao nhiêu đệ tử của nhà họ Đường phản bội quy phục về phe Đường Quốc Hoa, nếu không thì tại sao cha mẹ của Đường Tuấn lại chết một cách kỳ lạ như vậy. Ban đầu anh định chờ thêm một thời gian nữa mới đến thăm hỏi Diệp Nam Nhật, dù sao bây giờ thực lực của anh vẫn còn quá yếu. Ngộ nhỡ Diệp Nam Nhật cấu kết với Đường Quốc Hoa, chỉ sợ đến năng lực bảo vệ mình anh cũng chẳng có. Nhưng ngày hôm qua, dưới sự trợ giúp của hàn khí của Thẩm Ngọc Nhu, sức mạnh của anh đã được tăng cường rất nhiều, ít nhất có thể đảm bảo tự bảo vệ được mình! Hơn nữa nếu không xảy ra điều gì bất ngờ, thì tiếp theo thực lực của anh sẽ nhanh chóng tăng trưởng, vì thế anh mới nóng lòng đến tìm Diệp Nam Nhật.   

“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?” Cô gái lễ tân nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn, hỏi Đường Tuấn.  

“Tôi tìm Diệp Nam Nhật.” Đường Tuấn hờ hững nói.  

“Diệp Nam Nhật?” cô gái lễ tân nhíu mày, chợt hiểu ra, rồi nói với giọng điệu kinh ngạc: “Anh tới tìm chủ tịch Diệp à, không biết anh có hẹn trước không?”  

Đã rất lâu rồi không có người nào dám gọi thẳng tên của Diệp Nam Nhật, cho nên nhất thời cô gái lễ tân không phản ứng lại, không khỏi nhìn Đường Tuấn thêm vài lần.  

“Hẹn trước?” Đường Tuấn lắc đầu, đừng nói hẹn trước, đến số điện thoại của Diệp Nam Nhật anh còn chẳng có.  

Cô gái lễ tân hơi mỉm cười, lễ phép nói: “Vậy xin lỗi anh, nếu anh không có hẹn trước thì tôi không thể nào liên hệ với chủ tịch Diệp giúp anh. Xin anh thông cảm.  

Đường Tuấn nghe vậy, thì lấy một lá thư từ trong túi ra, đưa cho cô gái lễ tân, nói: “Vậy phiền cô giao lá thư này cho chủ tịch Diệp của các cô, nói tôi ở đây chờ ông ấy.”  

Cô gái lễ tân do dự, cô ấy nhìn khuôn mặt đẹp trai và nét mặt bình tĩnh của Đường Tuấn, cuối cùng khẽ cắn môi, nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ giúp anh đưa vào, nhưng có được gặp mặt chủ tịch Diệp hay không thì tôi không dám bảo đảm.”  

“Ừ.” Đường Tuấn gật đầu, bên trong lá thư chính là tín vật ước định của Diệp Nam Nhật và ông cụ Đường. Chỉ cần Diệp Nam Nhật nhìn thấy lá thư này, tự nhiên sẽ biết được thân phận của anh.  

Cô gái lễ tân nhận lấy lá thư, xoay người đi vào trong công ty. Mà Đường Tuấn thì tạm thời nghỉ ngơi ở khu trà nước của công ty.  

Một bên khác, cô gái lễ tân siết lá thư trong tay, trên mặt ngập tràn vẻ khẩn trương. Khoảng thời gian này trùng hợp là kỳ tốt nghiệp, cô ấy đã nhìn thấy không ít sinh viên vừa mới tốt nghiệp tự mình đến cửa đề cử, ai cũng đều mang vẻ mặt tự tin giống như Đường Tuấn, nhưng cuối cùng tất cả đều ra về với vẻ mặt xám xịt.   

“Ôi, coi như là làm việc tốt một ngày đi. Cùng lắm thì bị chủ tịch Diệp mắng hai câu.” Cô gái lễ tân nghĩ trong lòng, bàn tay gõ lên trên cửa văn phòng chủ tịch.  

“Vào đi.” Bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nói trầm thấp đanh thép, mặc dù cách một cách cửa, nhưng vẫn tạo cho người ta một cảm giác uy nghiêm xa cách.  

Cô gái lễ tân hít sâu hai hơi, lúc này mới đẩy cửa bước vào.  

Trong văn phòng để một bàn làm việc thật lớn, một người đàn ông có khuôn mặt hiền hậu ngồi phía sau. Người đàn ông đó ước chừng tầm khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền đầy nghiêm túc, dáng ngồi thẳng tắp kiên cường, đang cúi đầu nhìn tài liệu trong tay. Thấy cô gái lễ tân bước vào, ông ta hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Tiểu Lưu, có việc gì sao?”  

Người này chính là Diệp Nam Nhật, tài nguyên nắm giữ trong tay ông ta đủ sánh vai với nhà họ Lý và nhà họ Tề, là người đứng đầu thành phố Vinh.  

Bị Diệp Nam Nhật hỏi vậy, cô gái lễ tân càng thêm khẩn trương, hơi giơ lá thư trong tay ra: “Chủ tịch Diệp, vừa rồi bên ngoài có một người trẻ tuổi đến đây, bảo tôi giao lá thư này cho ông.”  

Diệp Nam Nhật liếc mắt nhìn bao thư, đây là bao thư bán hai ba nghìn trên đường, bề ngoài của lá thư trông hơi cũ kỹ, bên trên có nhiều nếp nhăn, giống như là bị ai đó dùng sức xoa nắn. Ông ta không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Để đó đi, một lát nữa tôi có rảnh thì sẽ xem qua.”  

Cô gái lễ tân như được tha bổng, nhanh đặt lá thư lên bàn, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.  

“Tiểu Lưu, Thanh Phương đã đến công ty chưa?” Diệp Nam Nhật chợt nhớ ra gì đó, hỏi.  

Cô gái lễ tân suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Vẫn chưa đến. Hôm nay vẫn chưa thấy cậu Diệp đâu cả.”  

Diệp Nam Nhật nhíu mày thật nhẹ khó mà phát hiện, sau đó đưa một phần tài liệu trong tay cho cô ấy, nói: “Một lát nữa nếu thấy Thanh Phương đến thì đưa phần tài liệu này cho nó, nói nó nhanh chóng đi xử lý.”  

“Đã rõ.” Cô gái lễ tân nói.  

Không còn chuyện của cô, đi ra ngoài đi.” Diệp Nam Nhật vẫy tay, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.  

Cô gái lễ tân thở dài, im lặng đi ra bên ngoài.  

Diệp Nam Nhật xem tài liệu một lúc, cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế ngả người lên ghế mềm, cầm lấy chén trà, chuẩn bị uống một hai ngụm. Nhưng lúc này ánh mắt hơi liếc thấy lá thư nằm ở góc bàn. Trong lòng khẽ dao động, tiện tay cầm lên.  

Vừa mở lá thư ra, Diệp Nam Nhật liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ vật nằm trong lá thư, đó là một tấm ảnh chụp đen trắng, trên tấm ảnh là một ông lão hơn sáu mươi tuổi và một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, trong lòng ông lão còn ôm theo một cậu bé.  

Diệp Nam Nhật vừa nhìn thấy tấm ảnh này, trong đầu đã ầm một tiếng như muốn nổ tung, cả người không nhịn được mà run lên.  

“Hu hu hu…” Vị lão đại chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm cho cả giới kinh doanh của thành phố Vinh chấn động, vậy mà lúc này lại bật khóc ướt đẫm cả mặt.  

“Ông Đường!” Giọng nói Diệp Nam Nhật đầy nghẹn ngào, môi đã bị ông ta cắn đến bật máu.  

Ảnh chụp chính là ông cụ Đường và Diệp Nam Nhật năm đó, trong tay ông ta cũng có giữ một tấm ảnh chụp giống vậy.  

Cốc cốc cốc!  

Vào lúc này, cửa văn phòng lại bị gõ vang lên.  

Diệp Nam Nhật làm cho suy nghĩ trở nên bình tĩnh hơn một chút, sau đó dùng ống tay áo lau sạch nước mắt trên mặt mình, lúc này mới nặng nề nói: “Mời vào.”  

Người đi vào chính là cô gái lễ tân Tiểu Lưu, cô ấy đã đi rồi mà lại quay lại, chẳng qua lúc này trên mặt cô ấy ngập tràn hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Diệp Nam Nhật thì nhanh chóng nói: “Chủ tịch Diệp, cậu Diệp đang đánh nhau với người khác ở trước cửa công ty.”  

“Ầm!” Diệp Nam Nhật lập tức vỗ mạnh lên bàn, nặng nề nói: “Rốt cuộc thằng Thanh Phương này đang làm gì? Nó đánh nhau với ai?”  

Tiểu Lưu ngập ngừng, không biết phải nói thế nào, trùng hợp cô ấy nhìn thấy lá thư đã mở trong tay Diệp Nam Nhật, vì thế chỉ vào lá thư, nói: “Đối phương chính là người trẻ tuổi vừa muốn tôi gửi lá thư cho ông.”  

“Khốn kiếp! Rốt cuộc thằng nhóc thối đó muốn làm gì!” Diệp Nam Nhật im lặng một lúc, sau đó hét lên một tiếng đầy giận dữ.  

Nói xong câu đó, Diệp Nam Nhật lập tức chạy thẳng ra khỏi văn phòng. Ông ta đã dần đoán được thân phận của đối phương, nếu như thằng nhóc Thanh Phương kia gây ra chuyện gì quá đáng, vậy thì ông ta phải ăn nói với ông cụ Đường thế nào đây.  

Tiểu Lưu hơi sửng sốt, sau đó chạy chậm theo sát Diệp Nam Nhật đi ra ngoài. Trong lòng cô ấy hơi tự trách, nếu vừa rồi cô ấy không nhận lấy lá thư của người nọ, thì đối phương sẽ không gặp mặt cậu Diệp, càng sẽ không xảy ra xung đột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.