Chiến Thần Thánh Y

Chương 178



Xử lý xong chuyện của bà Độc thì đã gần buổi trưa.  Đường Tuấn định ăn xong bữa cơm rồi đến thư viện trường để xin nghỉ việc. Bây giờ biệt thự Green Garden đã đưa cho bà Độc và Hoa Tiểu Nam rồi nên đương nhiên là anh không nên ở đó nữa, bây giờ phải mua một căn nhà để ở tạm.   

Đầu tiên anh gọi điện cho Ngô Nam Bình và yêu cầu anh ta gửi một số đồ dùng hàng ngày đến biệt thự Green Garden, anh ta cũng sẽ là người chịu trách nhiệm về đồ ăn và thức uống cho bà Độc và Hoa Tiểu Nam. Đến bây giờ Ngô Nam Bình vẫn cho rằng mình vẫn còn bị trúng độc của Đường Tuấn, mạng sống nằm trong tay anh nên làm sao mà dám từ chối, đồng ý ngay lập tức.   

Advertisement

Sau khi cúp điện thoại của Ngô Nam Bình, điện thoại di động của Đường Tuấn lại vang lên.   

“Anh Đường, bây giờ anh có rảnh không?” Vừa bắt máy, giọng nói khỏe khoắn của Ninh Ðình Trung đã truyền đến khiến màng nhĩ của Đường Tuấn hơi đau.   

Đường Tuấn nói: “Vừa mới làm xong một vài chuyện. Làm sao vậy?”   

Ninh Ðình Trung nói: “Chẳng phải hôm qua tôi nói muốn mời anh ăn cơm để cám ơn anh sao? Nếu bây giờ anh đang rảnh thì chọn ngày không bằng đúng ngày, ngay hôm nay đi luôn đi. Bây giờ anh đang ở đâu, tôi đến đón anh.”   

Vốn dĩ Đường Tuấn muốn tự gọi taxi về, nhưng nhìn đường phố vắng vẻ xung quanh khu ổ chuột này thì bắt taxi sợ là rất khó, vậy anh báo luôn vị trí bây giờ của mình cho Ninh Ðình Trung.   

Tâm trạng của Ninh Ðình Trung có vẻ rất tốt, bảo Đường Tuấn ở đó đợi anh ta một lát, anh ta sẽ đến ngay.   

Ba mươi phút sau, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước mặt Đường Tuấn, người đàn ông mập mạp ở trong xe vẫy tay với Đường Tuấn.   

Đường Tuấn ngồi vào ghế lái phụ trong xe, Ninh đại mập lập tức lái xe đi về hướng thành phố.   

Lúc này trên khuôn mặt mập mạp của Ninh đại mập tràn đầy nụ cười, mà càng cười thì càng thấy anh ngốc ngốc, đôi mắt vốn dĩ đã nhỏ, khi cười lên thì gần như là không nhìn thấy mắt đôi mắt ở đâu, thế cho nên khiến người ta có loại cảm giác ông chú kì quái.   

“Có chuyện gì mà vui thế?” Đường Tuấn không nhịn được hỏi.   

Ninh đại mập cười ngớ ngẩn nói: “Tí nữa anh sẽ biết. Hôm nay tôi sẽ mời anh ăn ở Mãn Giang Lâu!”   

“Mãn Giang Lâu?” Đường Tuấn nhướng mày.   

Ninh đại mập gật đầu, thuận tiện trở thành hướng dẫn viên du lịch lâm thời, anh ta giới thiệu: “Tuy rằng Mãn Giang Lâu này không phải là khách sạn năm sao nhưng chất lượng lại không thua kém gì năm sao cả. Nghe nói đầu bếp của bọn họ đều là đầu bếp có tay nghê cao như là mấy đầu bếp của các nhà hàng Michelin nổi tiếng. Có một số người còn có cha chú là đầu bếp hoàng gia, Mãn Giang Lâu này có thể coi như là nơi ăn uống đắt ở cái thành phố Vinh này, đặt bàn thôi là đã đưa trước ba trăm năm mươi triệu, dù là  người giàu như tôi cũng rất ít khi đến nơi này.”   

Thời gian Đường Tuấn đến thành phố này khá ngắn, anh cũng không có tìm hiểu nhiều về những nơi ăn uống, nghe Ninh đại mập nói nói, anh cảm thấy rất có hứng thú và hỏi: “Ồ. Mãn Giang Lâu này lớn như vậy chẳng lẽ là được ba ông lớn mở ra sao?”  

Ninh đại mập vừa điều khiển xe vui vẻ nhịp nhịp trên vô lăng, nói: “Chuyện này anh không biết đâu. Mãn Giang Lâu này không phải sản nghiệp của ba ông lớn mà là sản nghiệp của nhà họ Thẩm, nhà giàu nhất số một của tỉnh Khánh Hòa!”   

“Nhà họ Thẩm, nhà giàu số một tỉnh Khánh Hòa?” Đường Tuấn lẩm bẩm.   

"Này. Dù sao thì anh cũng là cháu trai của Diệp Nam Nhật. Đừng có nói với tôi là anh không biết tỉ phú Thẩm là ai nha.” Vốn dĩ  Ninh Ðình Trung muốn nói rằng Đường Tuấn là con riêng của Diệp Nam Nhật nhưng anh đã kịp thời sửa miệng.   

Đường Tuấn cười nhẹ một tiếng, không giải thích nhiều. Anh đương nhiên là đã từng nghe đến nhà giàu số một của Tỉnh Khánh Hòa này, không những là đã nghe qua mà còn rất quen thuộc. Mấy năm trước, người đứng đầu nhà họ Thẩm là Thẩm Nhất Nam bị bệnh nặng, phải nhờ đến y thuật của nhà họ Đường. Được ông nội của anh là Đường Hạo chữa khỏi bệnh, có thể nói nhà họ Thẩm nợ nhà họ Đường anh một ân huệ lớn. Khi đó Thẩm Nhất Nam còn muốn gả con gái của mình cho nhà họ Đường nữa cơ, nhưng mà lúc đó Đường Tuấn đã có hôn ước với một gia tộc lớn ở Hà Nội rồi nên ông cụ Đường đành phải từ chối. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.