Chiến Thần Thánh Y

Chương 194



Đường Tuấn cười ha ha ​bỏ qua chủ đề này.  

"Đúng rồi. Tại sao anh lại ở đây?" Mộ Dung Lan hỏi.  

Advertisement

Đường Tuấn vừa muốn trả lời, thì có một tiếng gọi với tiếng cười sảng khoái vang lên: "Bác sĩ Mộ Dung, thì ra cô ở đây. Làm tôi tìm mệt quá."

Đường Tuấn theo tiếng nói nhìn qua, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đeo kính đen mặc áo sơmi quần tây đang vẫy tay với Mộ Dung Lan. Quan trọng nhất là người đàn ông kia đang cầm một bó hoa hồng đỏ.  

Mộ Dung Lan nhìn thấy người đi tới, hơi nhíu mày.  

"Bác Sĩ Mộ Dung, lúc nãy tôi có nghe bài giảng của cô, nó rất có ích với tôi. Mặc dù tôi không xuất thân Y học cổ truyền chính quy nhưng tôi vẫn có thể từ trong bài giảng của cô học được rất nhiều điều mới mẻ." Người đàn ông cầm bó hoa tươi, chậm rãi nói.  

Mộ Dung Lan khẽ cười nói: "Thầy Trần quá khen, tôi chỉ giảng lại bài học của những người đi trước và thêm vào một chút kinh nghiệm của mình mà thôi, không có gì nhiều cả."  

Cô lén lút nhìn Đường Tuấn, y thuật của cô ấy đã xem như rất tốt nhưng mà ở trước mặt Đường Tuấn người có năng lực sử dụng mười ba kim châm Quỷ Môn thì tính cái gì?  

Nụ cười của thầy Trần hơi cứng lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình thường lại, cầm bó hoa hồng trong tay đưa cho Mộ Dung Lan, nói: "Đã sớm nghe đến y thuật xuất sắc của bác sĩ Mộ Dung, không biết tôi có vinh hạnh được mời bác sĩ Mộ Dung ăn một bữa cơm để trao đổi một chút về y thuật hay không."  

Làm sao Mộ Dung không biết ý định của thầy Trần chứ, cô ấy từ trên đường chuồn ra đây cũng là bởi vì không muốn bị mấy người đàn ông muốn "trao đổi y thuật" tới quấy rầy mình. Thầy Trần này tương đối khác biệt với mấy người đàn ông kia, anh là phó giáo sư trẻ tuổi của Đại học Y, nghe nói cha anh là một trong những người lãnh đạo của Đại học Vinh.  

Nếu như là trước kia, với tính tình dịu dàng của Mộ Dung Lan thì cô ấy sẽ uyển chuyện nhẹ nhàng mà từ chối. Nhưng bây giờ Đường Tuấn đang đứng bên cạnh nên cô  ấythẳng thắng đẩy bó hoa trở lại, nói: "Thầy Trần, tôi còn phải chữa bệnh cứu người nên không rảnh. Nếu anh muốn trao đổi y thuật thì có thể đi tìm giáo sư Thẩm Dũng, trình độ của ông ấy về Y học cổ truyền cao hơn tôi rất nhiều."  

Thầy Trần nghe mấy lời này, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn. Cô gái này thật là khó khăn, nếu mình muốn trao đổi y thuật thì có lắm người ra đấy mà trao đổi, cần gì tới tìm cô ấy. Cô gái nào mà chẳng như vậy, miệng thì nói không cần, giả vờ rụt rè yếu đuối, chỉ cần mình kiên trì một tí thì sẽ tự động chui vào tay ngay thôi.  

"Vậy thì khi nào bác sĩ Mộ Dung có rảnh? Cô có vội thì cũng sẽ có thời gian rảnh chứ nhỉ, đến lúc đó tôi sẽ đến bệnh viện tìm cô." Thầy Trần cố gắng tươi cười hiền lành hết sức có thể. Dựa vào chiêu này, anh ta đã tán được rất nhiều nữ sinh viên trong trường học, Mộ Dung Lan cũng sẽ không thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.  

"Này, anh không nghe thấy người khác đã từ chối mình rồi hay sao. Còn ở đây làm cái gì?" Trong lúc Mộ Dung Lan đang nhăn chặt mày suy nghĩ làm thế nào để đối phó thì đã có người thay cô ấy mở miệng trước.  

Thầy Trần nghe thấy mấy lời này cảm thấy rất khó chịu. Lúc nãy anh ta thấy Đường Tuấn đứng bên cạnh Mộ Dung Lan  nhưng anh ta nghĩ chỉ là sinh viên của trường mà thôi, hơn nữa Đường Tuấn ăn mặc quá bình thường cho nên anh ta không để vào mắt. Bây giờ bị Đường Tuấn nói năng như thế, mặt mũi không nhịn được, trầm giọng nói: "Cậu là học sinh ngành nào? Có biết bây giờ là thời gian đi học hay không, ai cho cậu đi loạn ở bên ngoài như vậy? Còn không nhanh chóng quay trở lại cho tôi, còn nói nhiều thì đừng trách tôi báo tin cho chủ nhiệm của cậu ghi lỗi nặng!"  

Thầy Trần nói năng mẫu mực, tự nhận là mình xử lý rất tốt, sinh viên bây giờ sợ nhất là bị xử phạt ảnh hưởng tới tốt nghiệp. Anh ta có thể mượn có hội này để biểu hiện trước mặt Mộ Dung Lan nhìn xem uy nghiêm của mình, thật là một công đôi việc. Đáng tiếc là anh ta đã quên một chuyện, Đường Tuấn cũng không phải là sinh viên của Đại học Vinh.  

Đường Tuấn cười lạnh nói: "Cái tội chụp lên đầu thật lớn! Tôi chỉ nói một câu thôi mà đã bị ghi một lỗi nặng! Thầy rất oai phong đấy." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.