Chiến Thần Thánh Y

Chương 270



“Đường đại ca tôi không dám giấu gì anh.”Âu Dương Hồng Phượng nhìn Ninh Đình Trung, trong lòng hơi áy náy một chút nhưng mà cũng chỉ lướt qua thôi, cô nói với Đường Tuấn: “Quả thực tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”  

Đường Tuấn nhấp một ngụm, nước trà ở tầng năm Mãn Giang Lâu là được sử dụng nước từ mưa phẩm chất cực tốt, nước dược vận chuyển từ nước suối ở trên núi cao, mùi vị rất phong phú.   

“Nói đi. Cô đã đến thành phố Vinh để tìm Trung mập thì chuyện này chắc chắn không đơn giản.” Đường Tuấn khẽ nói.  

Advertisement

Âu Dương Hồng Phượng nói: “Đường đại sư, chuyện này có liên quan đến nhà họ Âu Dương tôi. Ban đầu nhà họ Âu Dương do cha tôi nắm quyền, mặc dù bên dưới có mâu thuẫn tranh chấp nhưng cũng ở trong tầm kiểm soát, mấy tháng trước cha tôi đột nhiên bệnh nặng nên những tay sai bên dưới đã bắt đầu không chịu quản lí. Chú tôi vì chuyện này mà phải từ môn phái trở về, mặc dù chú tôi rất mạnh nhưng chung quy cũng không phải là tông sư cảnh giới chân khí nên chỉ có thể đè nặng được nhất thời, sớm hay muộn gì sẽ có ngày chịu đựng không nổi. Vậy nên tôi muốn xin Đường đại sư hãy ra mặt giúp tôi vào lúc đó. Có một vị tông sư của cảnh giới chân khí ra tay thì những người bên dưới sẽ không dám có ý gì khác.  

“Đương nhiên là chỉ cần Đường đại sư đồng ý giúp đỡ thì tôi có thể thay mặt nhà  Âu Dương đáp ứng một điều kiện của anh.” Âu Dương Hồng Phượng nghiến răng nói.  

Đường Tuấn khẽ cười thành tiếng, nói: “Ồ, yêu cầu gì cũng có thể sao? Nếu như tôi muốn cô gả cho Trung mập?”  

Lời vừa mới nói ra, trong phòng đột nhiên yên tĩnh xuống.  

Hơi thở của Ninh Đình Trung nặng nề hơn mấy lần, hai tay hơi nắm chặt.  

Cả người Âu Dương Hồng Phượng run lên, sắc mặt lộ ra vẻ đấu tranh.  

“Chỉ cần Đường đại sư đồng ý, tôi.” Âu Dương Hồng Phượng nghiến răng giống như hạ quyết tâm rất lớn.   

Đường Tuấn xua tay ngăn cản  Âu Dương Hồng Phượng tiếp tục nói: “Ha ha Chuyện của hai người tôi sẽ không can thiệp vào nhưng mà tôi hy vọng cô có thể cho Trung mập một cơ hội.”  

Anh nhìn chằm chằm Ninh Đình Trung, nói: “Trung mập rất thích hợp với nhà  Âu Dương cô, chỉ cần cô đồng ý cái điều kiện này thì tôi không chỉ có thể ra tay giúp nhà  Âu Dương mà còn có thể chữa khỏi bệnh cho ba cô. Thế nào?”  

Nếu như anh thật sự muốn  Âu Dương Hồng Phượng đồng ý gả cho Ninh Đình Trung thì đó không chỉ là sự sỉ nhục đối với nhà  Âu Dương mà còn là sự sỉ nhục đối với Ninh Đình Trung. Dẫu rằng Ninh Đình Trung không có nói gì nhưng cuối cùng đáy lòng anh sẽ lưu lại một cái gai. Thay vì như vậy thì không bằng để  Âu Dương Hồng Phượng cho Ninh Đình Trung một cơ hội.  

“Đương nhiên, nếu như hai người thực sự không hợp nhau thì tôi sẽ không ép buộc cô làm gì. Chuyện Tôi đồng ý nhà  Âu Dương cô thì chắc chắn sẽ giữ lời.” Đường Tuấn tiếp tục nói.  

Ninh Đình Trung nghe đến đây, không nhịn được mà cảm kích nhìn Đường Tuấn, bởi vì kích động nên đôi mắt cũng có hơi đỏ lên.  

Mà  Âu Dương Hồng Phượng cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn Ninh Đình Trung, cái tên này thật sự quá may mắn, có thể được Đường đại sư đối đãi như vậy. Nếu như Đường Tuấn thật sự muốn cô gả cho Ninh Đình Trung vì gia tộc thì cô chắc chắn sẽ đồng ý nhưng e rằng cả đời này hai người đều sẽ không trở thành vợ chồng thật sự, bằng mặt không bằng lòng là không công bằng đối với hai người.  

Cô bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó nên không nhịn được, khàn giòn nói: “Đường, Đường đại sư, vừa rồi anh nói có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi? Đây là sự thật sao?”  

“Y thuật của Đường Tuấn rất bất phàm, đến cả Vương Tấn Lợi cũng không sánh bằng anh ấy. Anh nói có thể chữa khỏi bệnh thì nhất định có thể chữa khỏi” Ninh Đình Trung nói.  

“Vương Tấn Lợi?”  Âu Dương Hồng Phượng chau mày nói: “Là vị tiểu thần y của thế gia trung y nhà họ Vương?”  

“Tiểu thần y?” Đường Tuấn khẽ cười một tiếng nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi quả thật có so tài cùng Vương Tấn Lợi nhưng mà ông ta không có dùng toàn bộ sức lực.”  

Âu Dương Hồng Phượng nghe vậy trong lòng không khỏi hơi thấp thỏm, nói: “Tôi đã từng đưa cha tôi đến nhà họ Vương, ông cụ Vương đã xem qua bệnh tình cho cha tôi nhưng ông cụ Vương đã bó tay đối với bệnh của cha tôi.”  

Mặc dù không có nói rõ nhưng ai cũng có thể nghe ra Âu Dương Hồng Phượng không có nhiều lòng tin đối với y thuật của Đường Tuấn.  

“Cha cô mắc phải là một chứng bệnh giống với loại bệnh dần đông cứng, toàn thân cứng đờ, thậm chí đến cả kinh mạch huyết mạch trong cơ thể cũng sẽ dần suy yếu đi. Nếu như tôi nhìn không sai thì khoảng nửa tháng trước cha cô còn có thể tự mình đi lại nhưng bây giờ tứ chi đã bị liệt, đến quay đầu thôi cũng không thể làm được, nếu như không chữa trị kịp thời thì chỉ sợ sẽ sống không đến một tháng nữa.” Đường Tuấn gỗ ngón tay lên trên bàn,tùy ý nói. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.