Chiến Thần Thánh Y

Chương 279



Lời này nói ra, Diệp Nam Nhật trực tiếp sững sờ tại chỗ.  

“Ha ha. Không nói tới thôi Diệp Nam Nhật.” Có người cười lạnh nói: “Tôi khuyên chú vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời giao cách điều chế thuốc Thần Hoàn và bột Tuyết Cơ ra, đến lúc đó chia hoa hồng còn có thể chia một chút cho chú, nếu không mà nói sau này ngay cả cửa lớn tập đoàn Nam Nhật chú cũng không vào được. Ha ha, dùng tên mình thành lập công ty nhưng ngay cả bản thân cũng không vào được, chỉ sợ chú cũng là người đầu tiên ở thành phố Vinh! Ha ha ha!”  

“Ha ha ha! Diệp Nam Nhật, chú cũng có ngày hôm nay.” Đám người trong phòng họp hiển nhiên bị lời nói này đâm trúng huyệt cười, tất cả đều cười ha hả lên.  

Advertisement

Két!  

Lúc này cửa lớn phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra.  

Tiếng cười bỗng nhiên ngừng lại!  

Tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía vị trí cửa lớn!  

“Nhóc con, cậu là ai? Đi vào làm gì?”  

“Tiểu Lưu, cậu đang làm gì? Không thấy chúng tôi đang họp sao? Mau mang người ra ngoài.”   

Gương mặt nhân viên lễ tân Tiểu Lưu tủi thân, vốn không biết làm sao cho phải.  

Lúc này Đường Tuấn rốt cuộc thấy rõ tình huống trong phòng họp, chỉ thấy Tề Hưng bắt chéo hai chân ngồi trên ghế chính của phòng họp, nở nụ cười lạnh lùng nhìn anh. Mà cổ đông khác của tập đoàn Nam Nhật thì chia ra hai hàng ngồi xuống, về phần hai cha con Diệp Nam Nhật và Diệp Nhất Phi này, thậm chí ngay cả vị trí cũng không có.  

“Đường Tuấn là tôi mời tới, các anh không có tư cách đuổi cậu ta ra ngoài.” Diệp Nam Nhật nổi giận nói, hơn nữa phất tay để nhân viên lễ tân Tiểu Lưu đi ra ngoài trước.  

“A, tôi nhớ ra rồi, anh ta chính là thằng nhóc đã đánh Nhất Phi hôm đó. Ha ha, Diệp Nam Nhật ông cũng thật có bản lĩnh, thế mà còn giấu một thằng oắt lai căng như thế.”  

“Muốn chết.” Đường Tuấn hừ khẽ một tiếng.  

Anh dùng tay trực tiếp bắt lấy cổ áo người trung niên, nhấc cả người ông ta lên, tay trái không hề khách khí cùng lúc giơ ra.  

Bốp bốp bốp!  

Nháy mắt chính là mười cái tát tát vào mặt người trung niên.  

Sau đó Đường Tuấn ném người trung niên giống như ném một bao rác xuống mặt đất nói: “Mẹ ông không dạy ông nói chuyện tử tế sao?”  

Miệng người trung niên đã sưng như đầu heo, răng cũng rụng mấy cái, vốn không nói được lời nào. Đối mặt lời chất vấn của Đường Tuấn, ông ta chỉ có thể tức đến run người.  

“Đủ rồi Đường Tuấn, nơi này không phải nơi anh giương oai.” Tề Hưng đột nhiên đứng dậy, tức giận quát Đường Tuấn.  

Đường Tuấn khoang hai tay nói: “Ồ, vậy trong này chính là nơi cậu chủ cả họ Tề anh lớn tiếng la hét sao?”  

Tề Hưng cười lạnh nói: “Ha ha. Bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất tập đoàn Nam Nhật trừ Diệp Nam Nhật ra, nếu tôi không có tư cách ngồi đây, ai có tư cách?”  

“Tề Hưng, nếu không phải anh chơi trò lừa bịp, anh nào có tư cách đứng đây? Mệt cho tôi còn coi anh là anh em tốt.” Diệp Nhất Phi tức giận nói.  

Tề Hưng châm chọc nói: “Nhất Phi, anh ngu ghê á. Thương trường không cần cha con, huống chi là anh em, từ đầu tới đuôi chỉ là có mình anh đơn phương tình nguyện thôi.”  

Tề Hưng liếc nhìn một vòng toàn trường, gương mặt nắm chắc tự tin nói: “Vở hài kịch này cũng nên kết thúc.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.