Chiến Thần Thánh Y

Chương 352



Đường Thông cười khổ nói: “Chính Đường Quang Hòa đã cử tôi đến tỉnh Khánh Hòa. Ông ta muốn tôi lợi dụng đại hội Y Học Cổ Truyền này để phát triển công việc kinh doanh của nhà họ Đường ở Khánh Hòa. Anh cũng biết rồi đó, nhà họ Đường không có chi nhánh công ty ở tỉnh Khánh Hòa này, vậy nên ông ta đã yêu cầu tôi chọn công ty của nhà họ Âu Dương, dự định dùng nó làm chỗ dựa tạm thời cho nhà họ Đường. “  

Đường Tuấn thầm gật đầu, ở tỉnh Khánh Hòa này có nhà họ Vương nổi tiếng trong giới Y học cổ truyền nên xưa đến nay nhà họ Đường không mở rộng kinh doanh đến đây. Tuy nhiên, anh vẫn không hiểu tại sao Đường Quang Hòa lại nóng lòng muốn mở rộng hoạt động kinh doanh của gia đình họ Đường. Với tình hình hiện tại của nhà họ Đường, không phải cần một thời gian nữa mới có thể hồi phục sao?  

Advertisement

“Tôi chỉ biết có như vậy. Còn những chuyện khác thì Đường Quang Hòa không nói cho tôi biết. Ngay cả tin tức anh còn sống, Đường Quang Hòa cũng không nói cho người nhà Đường.” Đường Thông nói.  

“Vậy chuyện của Thành Chiến là sao? Lúc trước trong nhà họ Đường làm gì có cao thủ tông sư như vậy?” Đường Tuấn hỏi.  

Đường Thông lắc đầu nói: “Chuyện này tôi không biết. Những cái gọi là võ sư này dường như chỉ sau một đêm đã nổi lên, dựa vào thực lực của bọn họ. một thời gian trước, Đường Quang Hòa đã thanh tẩy toàn bộ gia đình họ Đường, nhanh chóng dập tắt những tiếng nói phản đối. Thậm chí gần đây tôi còn không biết rằng thực sự có những thứ võ thuật như vậy trên thế giới này.”   

“Những thứ này?” Đường Tuấn nhíu mày: “Ngoài Thành Chiến thì còn có bao nhiêu cao thủ võ thuật nữa?”  

Đường Thông nói: “Ừm... Nhưng tôi không biết cụ thể là bao nhiêu.”  

Đường Tuấn liên tiếp hỏi thêm vài câu, chẳng hạn như em gái Đường Lệ của anh đang ở đâu? Mấy người Thành Chiến này từ đâu đến? Nhưng Đường Thông hoàn toàn không biết gì, anh ta cũng không phải là người thân tín bên cạnh Đường Quang Hòa nên những thứ anh ta biết cũng chỉ là hữu hạn.  

Đúng lúc này, có tiếng gì đó bị xô ngã từ trên lầu xuống. sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, đi tới ban công nhìn xuống. Anh nhìn thấy Thành Chiến không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, đang chạy như điên ra bên ngoài, trong nháy mắt đã chạy xa hàng trăm mét. Tốc độ của cao thủ tông sư khi liều mạng tuyệt đối không thể coi thường.  

“Này, tất cả những gì tôi biết đều nói cho anh biết hết rồi, có phải anh nên thả tôi ra rồi không?” Đường Thông cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Đường Tuấn đang nhìn ra bên ngoài, còn tưởng anh muốn ném anh ta từ đây xuống dưới, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.  

Lúc này, Đường Tuấn mới thu hồi ánh mắt, cho dù bây giờ anh đuổi theo Thành Chiến thì cũng không kịp nữa rồi. Anh nhìn Đường Thông với vẻ mặt lo lắng, thật sự lúc đầu anh không có ý định để tên này đi. Nhưng bây giờ Thành Chiến đã trốn thoát, giữ lại Đường Thông cũng là vô nghĩa.  

“Quay về nói với Đường Quang Hòa rằng tôi sẽ quay lại để lấy những gì thuộc về mình, bảo ông ta hãy đợi tôi!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.  

Nghe vậy, Đường Thông biết mình không phải chết, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đồng ý.  

Nói xong, Đường Tuấn xoay người đi xuống lầu.  

Nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, ánh mắt Đường Thông đột nhiên trở nên oán hận, hai tay nắm chặt. Đường Thông cho rằng anh ta tài trí hơn người, nhưng dù ở trước mặt Đường Quang Hòa hay Đường Tuấn này thì anh ta đều biến thành một con kiến có thể dễ dàng giết chết. Sự chênh lệch này khiến anh ta tức giận. Đều là người nhà họ Đường nhưng tại sao anh ta còn không thể kiểm soát vận mệnh của chính mình?  

“Một ngày nào đó, các người đều sẽ phải trả giá!” Trong lòng Đường Thông tràn đầy oán hận. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.