Chiến Thần Thánh Y

Chương 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không. Chỗ dược liệu mà cậu muốn này có giá là 4.55 tỷ." Người đàn ông trung niên chỉ vào cái hộp đặt ở giữa, kiêu căng nói: "Đây là nhân sâm rừng năm mươi năm mà cậu muốn, cũng là nhân sâm rừng duy nhất trong năm này của cửa hiệu chúng tôi, bán cho cậu 3.85 tỷ.”   

Đường Tuấn gật đầu, nếu như là nhân sâm rừng năm mươi năm tuổi chính cống thì bán 3.85 tỷ thật sự là không đắt.   

Advertisement

"Tôi muốn xem trước một chút." Đường Tuấn nói.   

"Cậu có hiểu dược liệu không?" Người đàn ông  trung niên khinh bỉ nói. Trong giọng nói là không chút che dấu ý khinh khi.   

"Hiểu một chút." Đường Tuấn cười nói. Thầy thuốc từ nhà họ Đường nếu như ngay cả dược liệu cũng không biết phân biệt được, vậy thì nói ra chẳng phải là khiến cho người ta cười rụng răng sao.  

"A ha ha." Nhân viên phục vụ ở bên cạnh che miệng cười, rõ ràng là bị lời nói của Đường Tuấn chọc cười. Người đàn ông trung niên trước mắt này chính là đại sư phụ của phòng thuốc Nam này, ông ta thật sự là một cao thủ về y học cổ truyền. Anh trai này vậy mà lại dám phô trương ở trước mặt đại sư phụ, quả thật là chơi đao trước mặt Quan Công.    

Đường Tuấn cũng không để ý bọn họ, bắt đầu cầm từng loại dược liệu ở trên bàn lên, cẩn thận xem xét từ cái, có đôi khi sẽ đặt lên chóp mũi ngửi một chút. Không thể không nói, cửa hiệu thuốc Nam này ở phương diện y học cổ truyền có chỗ độc đáo, cất giữ dược liệu vô cùng tốt, dược liệu gần như không đánh mất đặc tính của nó.   

"Cũng chỉ là giả vờ ra vẻ ta đây mà thôi." Nhìn bộ dạng nghiêm túc này của Đường Tuấn, trong lòng của người đàn ông trung niên bĩu môi chế nhạo.   

Nhân viên phục vụ âm thầm lắc đầu, cô ta cảm thấy Đường Tuấn rất thú vị, cũng không lập tức rời đi.  

Vài phút sau, ngoại trừ nhân sâm rừng được bảo quản trong hộp gỗ kia ra, các dược liệu khác đều đã bị Đường Tuấn kiểm tra xong.  

Đường Tuấn duỗi thắt lưng, vẻ mặt có vài phần suy tư. Nhân sâm rừng năm mươi năm này chính là dược dẫn trong phương thuốc của anh, là vị thuốc quan trọng nhất. Mở hộp ra, đập vào mắt là một gốc nhân sâm to bằng bàn tay, rễ cây dài nhỏ, toàn bộ thân cây nhân sâm có một loại màu vàng nhạt, có mùi thuốc nhàn nhạt tản mát.  

Nhìn qua đúng là nhân sâm có tuổi đời, nhưng mà Đường Tuấn cũng chỉ nhìn thoáng qua đã ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông trung niên vẻ mặt kiêu ngạo kia, nói: "Đây chính là dáng vẻ làm ăn của phòng thuốc Nam mà các người mở cửa buôn bán sao?"

"Ồ?" Người đàn ông trung niên lộ ra biểu cảm hứng thú, nói: "Cậu có ý gì đây? Mua không nổi thì nói không mua nổi, việc gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?”   

Đường Tuấn chỉ vào nhân sâm trong hộp kia nói: "Loại nhân sâm rách nát này là thứ mà ông dám bán 3.85 tỷ, thật sự coi mọi người là kẻ ngốc không biết gì sao?"   

Trong lòng người đàn ông trung niên khẽ động rung lên, nhưng vẫn cười lạnh nói: "Chẳng lẽ cậu bảo cái này không đến năm mươi năm?"   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.