Chiến Thần Thánh Y

Chương 52



Sau đó lại có thêm mấy người hưởng ứng, những người đều đã mua "nhân sâm rừng" trong tay Đường Tuấn.   

Advertisement

"Anh bạn trẻ, cậu nói nhân sâm rừng này là thuốc giả, vậy thì có bằng chứng gì không?" Lúc này, không còn ai chú ý đến mâu thuẫn giữa Đường Tuấn và người đàn ông trung niên kia nữa. Bọn họ chỉ muốn biết cuối cùng thứ bọn họ mua là đồ thật hay giả, dù sao bọn họ cũng đã tốn không ít tiền.   

Đường Tuấn lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi, xem ra ông ta lừa gạt cũng không chỉ mình anh.  

"Nhân sâm rừng có đường vân dày đặc và sâu, vòng tròn đối diện với nhau, không có liên kết với nhau. Nhân sâm bình thường không có những đặc điểm này." Đường Tuấn từ từ nói.  

Mọi người nhìn thấy Đường Tuấn nói chắc chắn như thế, sau khi nghe xong thì trong lòng có mấy phần tin tưởng. Lại nhìn kỹ cái gọi là nhân sâm rừng trong cái hộp kia, thật sự không có cái loại đường vân này.   

Người đàn ông trung niên nghe Đường Tuấn nói xong, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong, không nghĩ tới ở thành phố Vinh nho nhỏ này lại thật sự gặp được người tài giỏi.   

"Trần sư phụ, có phải ngài nên giải thích với chúng tôi một chút đúng không? Có phải phòng thuốc Nam các người làm ăn buôn bán như vậy không?" Có người hét lên trong đám đông vây xem. Bọn họ tự nhận là không ngoan hiểu biết, không ngờ vậy mà lại bị tên đàn ông trung niên này đùa bỡn xoay vòng vòng.   

Lúc này Đường Tuấn mới buông tay ra, người đàn ông trung niên kia cuối cùng cũng không thể kêu lên được nữa, đối diện với lời chỉ trích và chất vấn của nhiều người như vậy, ông ta ngay cả dũng khí phản bác cũng không có. Mà nữ nhân viên phục vụ ở bên cạnh kia cũng đã sớm bị dọa cho ngây người, không nghĩ tới cái tên thoạt nhìn nho nhã yếu đuối như vậy mà lại có bản lĩnh lớn như vậy.  

Ngay khi phòng thuốc Nam đang hỗn loạn, bỗng nhiên có người hô lên: "Ông chủ Từ đến rồi.”  

Đường Tuấn theo tiếng hô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục thắt cà vạt từ cửa phòng thuốc Nam đi vào, ông ta bước đi ngang dọc, trong lúc đi lại khiến cho người ta có một loại khí thế vô cùng phong thái. Đám người tự động nhường đường cho ông ta, ông ta đi tới trước mặt Đường Tuấn, nói: "Anh bạn trẻ này, chuyện này tôi đã hiểu rõ rồi, lần này là do tôi không quản lý tốt nhân viên.”   

Bốp bốp!  

Ông ta vỗ tay hai cái, ngay lập tức có người cầm một cái hộp đến.   

Ông chủ Từ đưa cái hộp trong tay cho Đường Tuấn, nói: "Cái này là nhân sâm rừng năm mươi năm mà anh bạn trẻ này muốn. Lần này là phòng thuốc Nam của tôi sai, những dược liệu kia tôi sẽ giảm giá cho cậu tám phần, coi như là một chút bồi thường của tôi.”  

Nói xong, ông ta xoay người hướng về phía đám người cao giọng nói: "Các vị nếu như trước đây đã mua cùng một loại sản phẩm này thì đều có thể lấy được bồi thường từ chỗ phòng thuốc Nam của tôi. Xảy ra loại chuyện như vậy tôi cũng rất đau lòng. Nhưng chắc chắn sẽ cho mọi người một lời giải thích. Tôi lấy danh dự của Từ gia chúng tôi ra để đảm bảo!"  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.