Chiến Thần Thánh Y

Chương 722



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thân hình to lớn của Phạm Vương lúc này nằm dài ra trên mặt đất, dạng cả hai chân hai cẳng, chỉ cảm thấy nỗi sỉ nhục chưa từng có dâng lên trong lòng. Anh ta có thể chất cường tráng, ý chí vượt qua sự kiên định của người bình thường, ngay cả khi chịu nổi đau nhức kịch liệt gãy tay đứt chân mà vẫn không hề ngất đi.  

<

Mộc Tĩnh Yên lấy hai tay che miệng, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.  

Advertisement

Người cao khỏe như Phạm Vương thế này mà cũng không chịu nổi một đấm một đá của Đường Tuấn. Nếu đổi lại là cô ta, vậy cô ta nào còn cơ hội sống tiếp nữa?  

“Tao phải giết chết mày!” Cơn giận trong mắt Phạm Vương gần như đã biến thành ngọn lửa thực sự, anh ta căm uất hét lên.  

“Ồn quá!” Đường Tuấn vỗ vào không trung, trên mặt Phạm Vương đột nhiên xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi, phun ra một ngụm máu, lẫn vào trong đó còn có vài cái răng!  

Lúc này anh mới nhìn sang Mộc Tĩnh Yên, cười ha ha nói: “Bây giờ cô còn cho rằng tôi có mưu đồ làm loạn với nhà họ Mộc của cô nữa không?”  

Mộc Tĩnh Yên lập tức bị dọa, chỉ vào Đường Tuấn, thân thể mềm mại khẽ run lên, nhất thời nói không nên lời.  

“Ngài Đường, anh làm vậy cũng quá đáng quá đấy?” Mộc Nhược Phùng bảo vệ Mộc Tĩnh Yên ở sau lưng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nói: “Dù sao Phạm Vương cũng là người nhà họ Phạm, chẳng lẽ anh muốn dùng sức mạnh của một người chống lại toàn bộ nhà họ Phạm? Ở đây là Hà Nội, không phải giới võ đạo!”  

Đường Tuấn nhìn Mộc Nhược Phùng, nói: “Nếu anh nói thêm một câu nữa thì kết cục sẽ giống như anh ta!”  

Mộc Nhược Phùng do dự một lúc, lại thật sự im lặng.  

“Một câu nói đã khiến cậu chủ Mộc im miệng. Trình Dương, cậu chắc chắn tên nhãi này không phải là nhân vật lớn cải trang vi hành gì đó chứ?” Bên ngoài đám người, nhóm cậu chủ Ngô nhìn thấy đã sớm ngây cả người, choáng váng hỏi.  

Tay chân Trình Dương lạnh ngắt, âm thầm vui mừng vì mình đã không ra tay, nếu không người nằm trên mặt đất bây giờ sẽ chính là cậu ta.  

Đường Tuấn nhìn anh em nhà họ Mộc, nói: “Nhà họ Mộc mấy người vu khống bôi nhọ tôi, nếu không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ đích thân đến cửa nhà họ Mộc, hỏi thăm ông cụ Mộc rốt cuộc đã giáo dục thế hệ sau như thế nào.”  

“Mấy ngày nữa, tôi sẽ tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Hoàng Phủ, đến lúc đó tôi hy vọng có thể nhận được câu trả lời của nhà họ Mộc. Nếu không, anh thật sự cho rằng chỉ dựa vào nhà họ Mộc mà có thể bảo vệ được cô em gái không biết giữ miệng của anh?” Đường Tuấn lạnh giọng nói.  

Đối với ý đồ thâm độc của Mộc Tĩnh Yên, Đường Tuấn cực kỳ chán ghét, trước đây chỉ là không muốn so đo với cô ta, nếu thật sự tính toán, chỉ dựa vào nhà họ Mộc tầm thường sao có thể chống lại một Đại Tông Sư?  

“Đi thôi.” Đường Tuấn phủi tay rồi nói với Trình Vân Thiên.  

Đợi hai người bước ra khỏi khách sạn, không khí trong đại sảnh đã dịu đi không ít.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.