Chiến Thần Thánh Y

Chương 749



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đạo sĩ trẻ tuổi lập tức dẫn đường ở phía trước, vòng qua đại điện phía trước cho du khách tham quan. Rất nhanh một tòa miếu đạo quan tràn ngập cổ kính đã xuất hiện ở trước mắt mấy người.  

<

Trong đại sảnh miếu đạo quan, ba vị lão già tóc bạc trắng nhìn qua tỏa ra tiên khí ngút trời đang ngồi uống trà.  

Advertisement

Ngoại trừ ba người bọn họ ra thì trong đại sảnh còn có hai người. Một người trong đó là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, diện mạo to lớn, bụng bia rất to, trên cổ còn đeo một chuỗi vàng lớn, một bộ dáng giàu có. Mà một người khác lại là một thiếu nữ trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi, dung nhan thanh tú, khí chất không tầm thường. Cô gái đang được người đàn ông trung niên đỡ lấy, sắc mặt tái nhợt không ngừng ho khan, hình như là bị bệnh nặng.  

"Mấy vị Tiên Sư Thiên Sư Đạo, con gái của tôi một tháng trước bỗng nhiên mắc phải bệnh lạ. Tôi đã mời rất nhiều bác sĩ trong và ngoài nước nhưng vẫn không có ích gì. Nghe nói Tiên Sư của núi Yên Tử có pháp lực thần thông quảng đại, cho nên mới muốn mời các vị xem bệnh cho con gái của tôi." Người đàn ông trung niên lo lắng nói.  

Một vị trưởng lão của núi Yên Tử ngồi ở phía dưới chậm rãi uống một ngụm trà trước, nhìn sợi xích vàng thô trên cổ người đàn ông trung niên, đáy mắt lộ ra một chút khinh thường.  

Bọn họ là trưởng lão của núi Yên Tử, mặc dù đôi khi sẽ xem bệnh bói bình an cho người ta, nhưng bình thường người tới cửa đều là một số quý nhân và con cháu thế gia có bối cảnh phi phàm, nào thô thiển giống như tên đàn ông trước mắt này. Nếu như không phải người đàn ông trung niên này đã đến đây mấy ngày rồi, hơn nữa còn rất biết làm người, đã tiêu không ít tiền từ trên xuống dưới rồi, nếu không thì bọn họ cũng lười gặp ông ta.   

"Bệnh của con gái ông đúng thật là không nhẹ, nếu như cứ kéo dài thêm nữa chỉ sợ ba tháng sau sẽ ngọc nát hương tan." Sau khi uống xong một ngụm trà, trưởng lão mới thờ ơ nói.  

Thật ra vị trưởng lão này cũng không nhìn ra được bệnh của cô gái là như thế nào. Chỉ là loại lời thoại này cũng giống như cách tiếp cận, trước tiên phải chiếm được thế chủ động, như thế thì ông ta mới dễ mồi giá ban đầu.   

Quả nhiên, sau khi người đàn ông trung niên nghe xong, trên khuôn mặt mập mạp nhất thời lộ ra biểu cảm kinh hoảng thất thố run rẩy nói: "Cầu xin tiên sư cứu mạng. Chỉ cần là có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của tôi, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!"  

Nói xong, ông ta thậm chí còn đỡ con gái của mình quỳ xuống, không ngừng dập đầu.  

Mấy vị trưởng lão của núi Yên Tử cảm thấy bây giờ đã không ngoài dự đoán lắm, lúc này mới mở miệng sâu kín nói: "Mặc dù bệnh không nhẹ, nhưng mà đối với núi Yên Tử chúng tôi mà nói thì cũng không khó. Chỉ là chúng tôi tu hành vốn dĩ không dễ dàng gì, lần này chữa bệnh cho con gái của ông, không chỉ là tiêu hao pháp lực mà còn trì hoãn tu vi của chúng tôi."   

Nói đến đây, ba vị trưởng lão đồng thời lộ ra vẻ khó xử.  

Làm sao Thành Đại Hải không biết được hàm ý của mấy vị trưởng lão, vội vàng lấy từ trong túi ra ba tấm thẻ ngân hàng màu vàng, nói: "Ba vị tiên sư, trong ba thẻ này đều có 35 triệu, đây là một chút thành ý của tôi. Trì hoãn việc tu hành của ba vị khiến tôi rất áy náy, hy vọng ba vị hãy nhận cho."  

Quả nhiên là một con dê béo.  

Ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm gật đầu.  

Đang nghĩ đến nên khó xử đồng ý thì một âm thanh đột nhiên truyền từ bên ngoài vào: "Không nghĩ đến núi Yên Tử truyền thừa ngàn năm, hậu thế vậy mà lại không biết xấu hổ như thế. Nếu như để tổ tiên núi Yên Tử biết được thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào đây?"   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.