Chiến Thần Thánh Y

Chương 8



Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Đường Tuấn đã thức giấc.  

Vệ sinh đơn giản, Đường Tuấn liền mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi thoải mái đi ra ngoài. Dọc theo cầu thang trèo lên, nhẹ nhàng như một con mèo, im lặng tiếp đất. Anh nhanh chóng đi đến tầng cao nhất, cái khoá rỉ sét bị anh nhẹ nhàng vặn xuống.  

Toà ký túc xá nhân viên này có tổng cộng mười ba tầng lầu, có thể  nói là toà nhà cao nhất trong đại học thành phố Vinh. Tìm một vị trí quay về phía Đông, khoanh chân ngồi xuống, sắc mặt Đường Tuấn không buồn không vui, điều chỉnh nhịp tim và hô hấp của mình.  

Cứ như vậy, Đường Tuấn đợi khoảng mười phút thì chân trời phía Đông đột nhiên nhảy ra một vòng tử khí mà mắt thường khó mà nhìn thấy được. Đường Tuấn bỗng chốc mở mắt, bờ môi khẽ nhếch, làm ra động tác hút vào, vòng tử khí kia giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, phóng tới chỗ của Đường Tuấn, uyển chuyển linh động như một con rắn nhỏ.  

Tử khí bị Đường Tuấn hút vào trong miệng, lại trải qua chân khí trong cơ thể dẫn đạo luyện hoá, cuối cùng hoá thành một phần chân khí trong cơ thể anh.  

Chờ đến khi làm xong những việc này, đã qua hơn nửa tiếng.  

Cảm nhận được chân khí bên trong cơ thể tăng trưởng được thêm một chút, trên mặt Đường Tuấn lộ rõ ý cười, siết chặt nắm đấm, lập tức phát ra những âm thanh lốp bốp. Cách hô hấp thổ nạp này là do anh vô tình tìm được trong cuốn ‘Bút ký Đường gia’. Lúc đầu chỉ là các phương pháp rèn luyện, bài tập thể dục giúp cơ thể khỏe mạnh mà tổ tiên nhà họ Đường tuỳ tiện ghi chép lại. Nhưng cách đây không lâu, anh chạy trốn khỏi nhà họ Đường, nhờ trời run rủi, thế mà lại luyện ra được một sợi chân khí.  

Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng cho dù thế nào, sợi chân khí này cũng cho Đường Tuấn vốn liếng báo thù và lòng tin. Anh lờ mờ cảm nhận được, nếu như mình có thể tu luyện chân khí đến mức lớn mạnh hùng hậu, có lẽ sẽ thu hoạch được những thứ không thể tưởng tượng được.  

“Đường Quốc Hoa, có phải là tôi nên cảm ơn ông cho tử tế không?”  

Advertisement

Đường Tuấn nhìn về mặt trời mới lên đỏ rực phía chân trời xa xôi, trên gương mặt thanh tú nở rộ nụ cười tàn nhẫn.  

Sau khi ăn sáng xong, Đường Tuấn vẫn luôn đợi ở ký túc xá. Bây giờ ký túc xá chỉ có một mình anh, ngược lại rất thích hợp để tu luyện. Đồng thời anh cũng đang nghiền ngẫm lại tính toán của mình. Hôm nay anh tay trắng không còn gì, muốn dựa vào bản thân để vặn đổ Đường Quốc Hoa, nếu không tính toán cẩn thận, không thì khác gì người say nói nhảm.  

Gần đến trưa, cửa phòng Đường Tuấn lại bị gõ vang.  

Đường Tuấn khẽ nhíu mày. Hôm qua anh mới tới đại học Vinh, trước mắt chỉ quen biết với mỗi Lý Ngọc Mai, chẳng lẽ lại là cô nhóc kia?  

Ôm theo chút ngờ vực, Đường Tuấn đ mở cửa.  

Người đến không phải là Lý Ngọc Mai, mà là một nam sinh lớn lên có chút đẹp trai, tuổi chừng hai mươi, kiểu tóc đánh rối, ngũ quan giống như đao tước, cảm giác cực kỳ góc cạnh. Thân hình hơi cơ bắp, hai cánh tay lộ ra còn to hơn Đường Tuấn mấy phần, lại phối hợp với chiều cao gần một mét chín, đúng là rất có sức uy hiếp.  

“Anh là ai?  

Đường Tuấn hỏi. Anh không nhận ra người con trai này.  

Chàng trai nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóc, đưa tay về phía Đường Tuấn, nói:  

“Tôi là Tề Hưng.”  

“Tề Hưng à?”  

Đường Tuấn thấy cái tên này khá quen tai, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra là ai. Đây không phải là cái tên hôm qua anh mới nghe được từ trong miệng mấy nam sinh khác đó sao? Hình như là người theo đuổi Lý Ngọc Mai mạnh mẽ nhất. Nhưng anh ta đến tìm mình làm gì?  

Đường Tuấn bắt tay với Tề Hưng, hai người đều không có ý âm thầm phân cao thấp, đơn giản là nắm một chút liền buông ra.  

“Không có ý định mời tôi vào à?”  

Tề Hưng cười nói.  

Biểu hiện của Tề Hưng khá ôn tồn lễ độ, giống như hai người bạn đã lâu không gặp, cực kỳ thân mật.  

Đường Tuấn nghiêng người để Tề Hưng đi vào, rồi mới đóng cửa lại.  

“Anh tên Đường Tuấn, đúng không nhỉ.”  

Sau khi Tề Hưng tiến vào, tự nhiên ngồi xuống sofa, ngẩng đầu đánh giá Đường Tuấn, giống như  anh ta mới chính là chủ nhân của căn phòng này, mà Đường Tuấn chỉ là khách ghé chơi.  

Anh ta nhìn Đường Tuấn, vẻ mặt bình tĩnh nói tiếp:  

“Tôi không chỉ biết anh tên là Đường Tuấn, mà còn biết anh đã cứu mạng ông Lý, hơn nữa còn đánh cho gã Long đen kia một trận.”  

Mặc dù giọng nói của Tề Hưng cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngữ điệu lại có một loại ăn trên ngồi trước, giống như cấp trên đang nói chuyện với thuộc hạ. Đó là một tên nhóc nội tâm rất kiêu ngạo.  

“Anh điều tra tôi?”  

Trong mắt Đường Tuấn hiện lên cảm xúc lạnh lẽo, nói.  

Tề Hưng không vì biểu cảm của Đường Tuấn mà sợ hãi, ngược lại còn cười nói:  

“Điều tra? Không thể nói vậy.  Ở thành phố Vinh này, chỉ cần Tề Hưng tôi muốn biết, còn chưa có gì giấu được tôi đâu.”  

Anh ta chỉ vào Đường Tuấn, nói  

“Anh cũng vậy.”  

Đường Tuấn nhìn xuống Tề Hưng hỏi:  

“Anh đến tìm tôi làm gì?”  

Tề Hưng cười cười:  

“Không cần căn thẳng, nếu như tôi thật sự muốn làm gì anh, ít nhất cũng có cả trăm cách. Ha ha, hôm nay tôi tới tìm anh chỉ là muốn nói chuyện vài câu thôi.”  

Đường Tuấn im lặng, chờ đợi Tề Hưng nói tiếp.  

“ Nghe nói hôm qua anh đợi trong phòng của Lý Ngọc Mai hơn hai tiếng. Nói cho tôi biết, các người đã làm gì trong đó.”  

Tề Hưng lạnh nhạt nói.  

Đến ngay cả chữ ‘mong’ anh ta cũng không nói, không giống hỏi thăm, ngược lại thì giống như đang ép hỏi!  

Đường Tuấn nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống. Xem ra thằng nhóc này chỉ vì mình tiếp cận Lý Ngọc Mai nên mới mò đến.  

Anh mỉm cười nhìn Tề Hưng, nói:  

“ Ha ha. Không phải anh vừa mới nói, chỉ cần anh muốn, không chuyện gì ở thành phố Vinh mà anh không biết, không ai có thể giấu diếm được anh à. Vậy anh còn đến hỏi tôi làm gì?”  

Tề Hưng sững sờ, trong lòng có hơi tức giận, nói”  

“Nói cho tôi biết!”  

Đường Tuấn kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, nói:  

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết, anh muốn biết thì đến hỏi Ngọc Mai không tốt hơn à?”  

Anh cố ý bỏ bớt đi chữ ‘Lý’, để nghe hai chữ ‘Ngọc Mai’ có vẻ thân mật hơn một chút.  

Quả nhiên, sau khi Tề Hưng nghe xong, trong đôi mắt lướt qua một thoáng rét lạnh. Hôm qua khi biết Lý Ngọc Mai chở một người đàn ông xa lạ vào đại học Vinh, anh ta lập tức đứng ngồi không yên, cố ý cho người điều tra Đường Tuấn. Kết quả điều tra đã làm cho anh hơi hơi yên tâm, nhưng Đường Tuấn cùng Lý Ngọc Mai ở riêng với nhau suốt hai tiếng đồng hồ, giống như một cái gai kẹt cứng trong cổ họng Tề Hưng.  

Lý Ngọc Mai giữ mình trong sạch, đừng nói là căn chung cư mini kia, đến ngay cả chiếc BMW cũng chưa từng có người khác phái nào ngồi vào được.  

Đương nhiên Tề Hưng sẽ không đi hỏi Lý Ngọc Mai, cho nên sau khi nghĩ ngợi mấy lần thì đi tìm Đường Tuấn. Anh ta cho rằng, chỉ cần nói ra thân phận của mình, chắc chắn Đường Tuấn sẽ lập tức kể hết mọi chuyện ra, không ngờ đối phương sẽ không biết tốt xấu như vậy.  

Tề Hưng đáng giá Đường Tuấn, bỗng nhiên cười, nói:  

“Tôi vốn còn thấy hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy thái độ này của anh, tôi lại thấy yên tâm rồi.”  

Tề Hưng lướt nhìn căn phòng ký túc xá chưa đến hai mươi mét vuông, lại thấy bộ quần áo trên người Đường Tuấn còn chưa đến 700 nghìn. Ăn mặc còn không bằng vệ sĩ của anh ta, nên cười khẩy nói:  

“Nếu không phải là anh đã từng cứu ông Lý, chỉ sợ là loại người như anh cả đời cũng không có cách nào lọt được vào trong mắt Ngọc Mai. Ngọc Mai làm sao có thể để ý đến anh được.”  

Đường Tuấn nhún vai, vẻ mặt lơ đãng nói:  

“Ha ha, anh ăn mặc ra dáng như thế, Ngọc Mai còn không ngứa mắt. Có lẽ, cô ấy thích loại như tôi thì sao?”  

Đối với Tề Hưng, Đường Tuấn thật sự không có cảm tình gì, cho nên cách nói chuyện cũng không tính là ôn tồn lễ độ.  

Câu nói này của Đường Tuấn giống như một con dao đâm vào tim Tề Hưng, chuyện anh ta sợ nhất chính là những gì mà Đường Tuấn nói. Cho nên anh ta mới chạy đến chỗ Đường Tuấn để mong có được lời xác nhận. Từ rất nhiều năm trước, một lần gặp Lý Ngọc Mai, anh ta đã coi cô như vật sở hữu riêng của mình, quyết không cho bất kỳ kẻ nào  động vào. Nếu không phải nhà họ Lý phía sau Lý Ngọc Mai có thực lực không thua kém gì nhà họ Tề, thì sợ là anh ta đã sớm dùng sức mạnh cưỡng ép cô. Đại thiếu gia nhà họ Tề như anh ta muốn thứ gì, thì nhất định phải có được!  

Vẻ mặt Tề Hưng đột nhiên trở nên hơi hung ác, nói:  

“Anh biết tôi là ai không?”  

Đường Tuấn cười cười:  

“Đại thiếu gia nhà họ Tề.”  

Mấy ngày nay, Đường Tuấn thông qua rất nhiều con đường, đã biết được một số tin tức liên quan đến những gia tộc đứng đầu thành phố Vinh. Trong đó, chói mắt nhất là gia tộc lớn, bao gồm: nhà họ Lý, nhà họ Tề và nhà họ Diệp. Sản nghiệp của ba nhà chiếm đến sáu, bảy phần mười toàn bộ nền kinh tế của thành phố Vinh, đúng là đại gia tộc hàng thật giá thật.  

Nghĩ đến nhà họ Diệp, trong lòng Đường Tuấn có hơi xúc động, vài cảm xúc khác thường cũng dâng lên. Nhưng mà, tâm tình này trong nháy mắt đã bị anh dứt bỏ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.