Chiến Thần Thánh Y

Chương 809



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Kiên thấy thế, trong lòng càng đắc ý, hai tay chắp sau lưng, cao ngạo nhìn Đường Tuấn, nói: “Tên họ Đường kia, nhà chúng ta đối với ngươi có ơn, cho dù ngươi phải chết cũng đừng làm liên lụy đến nhà chúng ta, ngoan ngoãn đi đến nhà họ Hư nhận tội đi.”  

“Ai nói tôi muốn chết?” Đường Tuần bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.  

Advertisement

Trình Kiên chỉ vào mấy cọng tóc bạc trên đỉnh đầu Đường Tuấn, cười khẩy nói: “Vậy tại sao trên đầu cậu lại có tóc bạc, rõ ràng là biểu hiện trước khi chết. Cậu cho rằng cậu che mắt được thiên hạ chắc?”  

Đám người trong sân lúc này mới nhìn thấy trong lớp tóc đen của Đường Tuấn bắt đầu xuất hiện tóc bạc, trong lòng lại càng vui mừng, hóa ra tên này thật sự sẽ phải chết.  

“Ha ha, cậu dám nói chuyện như thế với tôi, không sợ tôi giết cậu ngay tại đây à?”   

Trong lòng Trình Kiên hoảng sợ, nhưng lúc này tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài, âm trầm nói: “Nhà chúng ta có ơn đối với cậu, cậu lại có ý định giết người nhà họ Trình, quả nhiên là đáng chết!”  

“Hả, người có ơn với ta chỉ có chưởng quản, cũng không phải cậu. Hôm nay tôi muốn giết ai, ai cũng không cản được.” Vừa dứt lời, Đường Tuấn duỗi một đầu ngón tay, chậm rãi hướng về phía Trình Kiên.  

“Thằng nhãi ranh ngạo mạn.” Năm người trưởng lão đồng thanh quát một tiếng.  

“Nó bị thương nặng rồi, bắt lấy nó.”- Năm người trưởng lão liếc nhau, trực tiếp ra tay.  

Năm người đều là tông sư, đồng thời ra tay, trong đại sảnh rất nhanh đã biến thành sóng to biển lớn, rất nhiều người trong sân có tu vi thấp lập tức biết thân biết phận lùi ra sau.  

“Ha!” Đường Tuấn thở dài một cái, nói: “Các vị không nên ép ta ra tay.”  

Vốn dĩ anh chỉ duỗi một ngón tay, bây giờ lại mở cả một bàn tay, trong không gian hiện lên một bàn tay nguyên khí màu nhũ trắng, ở trên phía đỉnh đầu của năm người trưởng lão, ngang nhiên đè xu0"ng.   

Trên mặt năm người lộ rõ vẻ kinh ngạc, liều mạng sử dụng toàn bộ tu vi đi lên phía trên đỉnh đầu, muốn ngăn cản bàn tay nguyên khí đang đè xu0"ng. Nhưng đáng tiếc là, Đường Tuấn kể cả không sử dụng sức mạnh cơ thể thì chân khí của anh cũng mạnh mẽ, vượt xa bất kể vị tông sư tài giỏi nào.  

Bàn tay nguyên khí bỗng nhiên đè mạnh xuống, trực tiếp đè bẹp năm người trưởng lão, đầu gối bọn họ không chịu nổi lực lớn như vậy, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Đường Tuấn, khóe miệng tràn ra vệt máu.  

“Không phải cậu bị thương sao? Tại sao vẫn có thể mạnh như vậy?” Năm vị trưởng lão cảm thấy nhục nhã vô cùng, giọng điệu cũng mang theo oán hận khắc cốt ghi tâm.  

“Năng lực của tôi, các người có thể tưởng tượng được sao?” Đường Tuấn cười lạnh một tiếng.  

“Cạch!”  

Anh búng ngón tay ra, một tia nguyên khí xám nhạt bắn vào giữa lông mày Trình Kiên đang hoảng sợ.  

Trình Kiên sợ suýt chút nữa vỡ mật, xoa xoa trên trán không thấy gì hết, không có vết máu nào, cười to: “Quả nhiên là nỏ mạnh hết đà, miệng cọp gan thỏ. Năm vị trưởng lão, còn không mau ra tay! Lúc này không giết hắn còn chờ đến khi nào!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.