Chiến Thần Thánh Y

Chương 817



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nói!: - Hai người trưởng lão nhìn chằm chằm Mộ Dung Hà, trong mắt nhìn như muốn phun ra lửa. Ngày cả anh Tôn ngồi trên sofa sắc mặt cũng trầm xuống, nhà bọn họ mặc dù xưng là gia tộc đệ nhất võ đạo Đông Bắc, có gần mười vị tông sư võ đạo, chết mất một người không phải là thiệt hại nhỏ.  

Nhưng càng quan trọng hơn là, nhà bọn họ sừng sững ở Đông Bắc nhiều năm như vậy, đã rất lâu không ai dám khiêu khích bọn họ như vậy.  

Advertisement

Hai chân Mộ Dung Hà run run, dường như không đứng vững được, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng rơi xuống, vội vàng nói: “Là bạn trai của em gái tôi, cậu ta trở về rồi. Cậu ta cũng là một tông sư võ đạo, trước đây anh Nhan bị thương cũng là do cậu ta làm.”  

“Tông sư họ Đường.” Anh Tôn nhíu nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành.  

“Hừ, ai thèm bận tâm cậu ta là ai, dám giết ông ba, bọn tôi bắt hắn đền mạng.” Hai người trưởng lão phẫn nộ quát lớn.  

Ba người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sau đó cùng nhau trở thành tông sư, trở thành trưởng lão nhà họ Tôn, tình cảm vô cùng sâu đậm, bây giờ ông ba bị giết, hai người bọn họ đương nhiên muốn báo thù.  

Chỉ có anh Tôn kia vẫn coi như bình tĩnh, hỏi lại: “Cậu ta còn nói gì không?”   

Mộ Dung Hà trả lời: “Cậu ta nói là Đạo thể giết người, nhà họ Tôn muốn trả thù thì cứ tìm đến cậu ta.”  

Mộ Dung Hà nói câu này, âm thanh cũng run rẩy. Đây chính là nhà họ Tôn ở Đông Bắc đó, người ta làm sao quan tâm cái gì gọi là Đạo thể cơ chứ.  

Đạo thể!  

Ai ngờ sau khi Mộ Dung Hà nói xong, trong đại sảnh yên tĩnh kì lạ, dường như nghe được cả tiếng kim rơi. Hai người trưởng lão giây trước còn tức giận hô hào muốn báo thù cho lão tâm, bây giờ cũng im như hến, như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng.  

“Anh Tôn, cậu ta dám giết ngài Tôn, nhất định phải đền mạng.” Nhan Minh lúc này đột nhiên tìm được dũng khí, nghĩ đến những việc Đường Tuấn làm với mình lúc trước, nói một cách lạnh lùng.  

“Rầm!”  

Anh Tôn liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó tát cho Nhan Minh một cái, đập cậu ta bay ra ngoài.  

“Anh Tôn, anh!” Gương mặt Nhan Minh sưng đỏ, hoàn toàn không hiểu. Đường Tuấn giết người nhà bọn họ, không phải bọn họ nên báo thù sao, cậu ta không hiểu, anh Tôn đánh cậu ta làm gì?  

“Là Hậu Thiên Đạo Thể! Tông sư họ Đường, sao tôi không nghĩ ra sớm.” - Anh Tôn trầm giọng, mặt lộ rõ vẻ do dự.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.