Chiến Thần Thánh Y

Chương 842



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không thể đánh tiếp như vậy nữa. Nếu tiếp tục thì sợ rằng chân khí của chúng ta sẽ hao hết, còn cậu ta thì vẫn thoải mái, vui vẻ, đến lúc đó chúng ta đến cả sức lực để chống lại cũng không có.” Một suy nghĩ cùng xuất hiện trong đầu ba người.  

Ba vị Tông Sư đứng đầu giới võ thuật hiện giờ liên thủ như vẫn bị Đường Tuấn đánh cho không đỡ nổi. Nếu mà bị truyền ra thì sợ rằng không biết giới võ thuật sẽ phải khiếp sợ đến nhường nào.  

Sắc mặt Tôn Vận Kỳ nghiêm lại một chút, trong chớp mắt khí thế ông ta liền dâng lên tới đỉnh, thậm chí còn vượt qua trước đây! Tay phải ông ta nắm thành quyền, vẽ một vòng tròn trong hư không trước mặt. Nếu mà có cao thủ cảnh giới Thần Hải ở đây thì nhất định sẽ họ sẽ lộ ra vẻ khiếp sợ, bởi vì một quyền này của Tôn Vận Kỳ lại có thể khống chế nguyên khí đất trời trong phạm vi nhỏ, tựa như cao thủ cảnh giới Thần Hải có đất trời trong cơ thể!  

Advertisement

Hòa thượng Phù Hưng đặt một bàn tay ngang ngực, tay kết ấn Phật, trong miệng khẽ niệm kinh, tựa như Phật Thích Ca đang xả thân vì nghĩa, mang theo tinh thần không biết sợ bên trong đó.  

Chân khí của Khúc Tường Vi ngưng tụ lại thành hai phiến băng mỏng, phiến băng phảng phất như có linh hồn mà bay quanh quẩn trước người bà ta. Phiến băng làm cho người ta có một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, giống như là có cắt đứt không gian vậy.  

“Đây là một quyền mạnh nhất của cha tôi, ông nội từng nói, một quyền này của cha có thể làm Thần Hải bị thương!” Mặt Tôn Gia Minh hiện lên sự kinh ngạc, nhưng bỗng chợt mừng như điên: “Ngay cả ấn Vô Úy của hòa thượng Phù Hưng cũng bị ép ra, dù Đạo Thể không bị tổn hại gì, sợ rằng cũng chỉ có thể tháo chạy. Còn có hai phiến băng mỏng của nữ Tu La kia, nghe nói có thể so với thần binh lợi khí, có thể vượt qua 20 mét để lấy đầu người, giống như Phi Kiếm trong truyền thuyết! Lấy một địch ba, Đường Tuấn anh vẫn xem trọng bản thân quá đó!”  

Anh ta lắc đầu một cái, tựa như đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm sụp đổ của Đường Tuấn trong thung lũng Đầm Lầy, thấp giọng nói: “Đạo Thể cũng không phải là vô địch. Tôi đã nói với anh rồi, đáng tiếc anh không nghe lời tôi khuyên nên mới có kết quả ngày hôm nay.”  

Gương mặt dưới vải lụa mỏng của Cơ Thục Quyên lộ ra vẻ kinh hãi, trái tim cô ta nhói lên, lại có chút lo âu. Chỉ không biết là lo cho Khúc Tường Vi hay là Đường Tuấn, sợ rằng ngay cả chính bản thân cô ta cũng chẳng rõ.  

“Có thể khiến cho ba người chúng tôi dùng hết toàn lực cũng đủ để cho Đường Tuấn cậu kiêu ngạo rồi, đúng là xứng với cái danh Đạo Thể!” Tôn Vận Kỳ trầm giọng nói.  

“Bể khổ vô biên, quay đầu là bở. Thí chủ, rời đi đi.” Trong mắt Phù Hưng là vẻ từ bi, cứ như không đành lòng.  

Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Già mà không chết thì làm tặc! Muốn đánh thì đánh, nói nhiều vậy làm gì!”  

Ba tiếng hừ lạnh vang lên cùng lúc, những lời này của Đường Tuấn có thể nói là đã chửi cả ba người vào luôn.  

Ba bóng người từ ba hướng đánh tới, mục tiêu là nhắm thẳng vào Đường Tuấn. Lúc này cho dù Đường Tuấn có bay lên trời thì cũng không kịp nữa.  

Vẻ mặt Đường Tuấn ngưng trọng, ba đòn này cũng đã đạt tới tiêu chuẩn của Cảnh giới Thần Hải. Ba người dựa vào một đòn này thì cũng có thực lực để dòm ngó ngôi vị đệ nhất Tông Sư bây giờ rồi.  

Đối mặt với ba chiêu đủ khiến cho cao thủ Thần Hải cũng phải thay đổi sắc mặt này, Đường Tuấn chỉ làm một động tác.  

Anh đấm ra!  

Liên tiếp ba quyền!  

Ba cái đám mây cuồng bạo màu trắng sữa gần như xuất hiện từ trong không gian cùng một lúc ở ba hướng bên cạnh anh. Tiếp đó là ba tiếng rên trầm thấp vang lên, sau đó là tiếng Đường Tuấn ra quyền, tiếng như tiếng sông Ngân cuồn cuồn chảy về phía đông, nặng nề cứ như ngay cả không gian cũng bị đánh cho sụp đổ.  

Vèo! Vèo! Vèo!  

Ba bóng người dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần khi nãy mà bay ngược trở về.  

Quần áo trên người Tôn Vận Kỳ bị rách thành từng sợi mỏng, có thể thấy rõ ràng mạch máu chằng chịt trên cánh tay ông ta đang vỡ ra, máu tươi nhiễm đỏ cánh tay ông ta. Hai tay ông ta rũ xuống, dường như cả xương cũng bị bẻ gãy.  

Ngực của hòa thượng Phù Hưng bị lõm vào thành một hình dạng đáng sợ, ánh sáng trong cơ thể chạy tán loạn, đều không có cách nào bình tĩnh lại được. Khóe miệng ông ta trào máu, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, nếu cái dấu tay trên ngực mới vừa rồi sâu hơn một chút thì hôm nay ông ta đã chết rồi.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.