Chiến Thần Thánh Y

Chương 855



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô số câu hỏi như đám mây đen bao phủ trong đầu Đường Tuấn, qua thi thể của Hàn Nhật Long, anh như thấy được một sự thật đáng sợ.  

Advertisement

"Lẽ nào người trong Chùa Bái Đính rút máu của Hàn Nhật Long ư?" Đường Tuấn mất tiếng lẩm bẩm.  

Giọng nói của anh cũng không lớn, nhưng lại không ngừng quanh quẩn trong động Bích Ngọc.  

Advertisement

Câu ấy là do anh quá bất ngờ nên bật thốt lên, có điều một lát sau, trong động Bích Ngọc lại vang lên tiếng trả lời: "Đường thí chủ đoán đúng rồi đó. Quả là Chùa Bái Đính tôi rút cạn máu cả người sư tổ."  

Vừa dứt lời, bốn bóng người chợt xuất hiện trên đầu Đường Tuấn, ánh sáng trong động chợt tối sầm xuống.  

Đường Tuấn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn hòa thượng già mặc áo cà sa đang bay lơ lửng trên đầu mình như bốn vị Phật Đà trấn áp thế gian. Quần áo họ bay phần phật, khí thế đáng sợ bùng nổ ra từ trên người họ, khiến không gian cũng bị đèn nén chìm xuống như không chịu nổi trọng lượng ấy, phát ra tiếng kẽo kẹt.  

Lơ lửng giữa không trung!  

Hiển nhiên, bốn vị hòa thượng kia chính là những cao thủ Cảnh giới Thần Hải hàng thật giá thật!  

Bốn người dần dần hạ xuống, người dẫn đầu chính là trụ trì Pháp Âm của Chùa Bái Đính. Ba người còn lại thì bao vây lấy Đường Tuấn từ ba phía khác. Trông họ rất hiền lành, trên người cũng không toát ra sát khí. Nhưng trái tim Đường Tuấn như rớt xuống đáy cốc. Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao Pháp Âm lại bằng lòng để mình bước vào động Bích Ngọc, hóa ra là Chùa Bái Đính đã sớm giăng bẫy, chỉ chờ anh bước vào.  

"A dì đà phật." Pháp Âm niệm kinh, sau đó âm trầm nói: "Ba trăm năm trước, tổ sư Hàn Nhật Long không có cách nào bước vào Thần Hải là tiếc nuối lớn nhất của Chùa Bái Đính. Vì tương lai của chùa, sau khi tổ sư mất, chúng tôi chỉ đành rút cạn máu ngài, định lưu lại Đạo Thể để không ngừng truyền cho đời sau."  

Pháp Âm kể lại với giọng đầy bất lực và xa xăm. Còn Đường Tuấn, giống như bị Pháp  m cố ý bỏ qua. Ba vị trưởng lão Cảnh giới Thần Hải cộng với vị trụ trị hiện nay như Pháp Âm là con bài chưa lật của Chùa Bái Đính. Nó đủ để đối phó với mọi biến số.  

Đường Tuấn nghe thế, không khỏi châm chọc bật cười, tiếng cười trong động có vẻ hết sức chói tai.  

Ba trưởng lão Cảnh giới Thần Hải lập tức nổi giận, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn.  

Pháp Âm thở dài, hỏi: "Tại sao Đường thí chủ lại bật cười?"  

Đường Tuấn nhìn Pháp  m, khẽ cười đáp: "Tôi cười đám Chùa Bái Đính các người ngu, bỏ lỡ cơ hội trời cho."  

Pháp  m lại dường như chẳng có vẻ gì là tức giận, cũng không lo Đường Tuấn sẽ chạy trốn, nhíu mày hỏi: "Cơ hội gì?"  

Đường Tuấn chỉ vào di hài của Hàn Nhật Long bên cạnh nói: "Đương nhiên là cơ hội đứng sừng sững trên đỉnh cõi đời này rồi. Hồi đó Hàn Nhật Long đã bước vào bước quan trọng nhất, tìm ra bí ẩn đột phá Cảnh giới Thần Hải. Đáng tiếc lại bởi vì mất máu mà cuối cùng chỉ đành chết đi. Đúng là nỗi bi ai của Hàn Nhật Long mà."  

Lần này, ngay cả Pháp Âm và ba trưởng lão kia cũng thay đổi sắc mặt, một người trong đó chợt quát: "Cậu nói điên khùng gì đó, hồi xưa các bậc tiền bối đã khẳng định tổ sư đã mất, mới ra tay rút cạn máu người. Không thì ai lại dám bất kính với tổ dư! Lẽ nào cậu còn biết rõ đoạn lịch sử hơn chúng tôi sao?"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.