Chiến Thần Thánh Y

Chương 869



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những đệ tử khác chùa Bái Đính nghe thấy âm thanh trong sương mù, nhưng mắt Phù Hưng lại biến sắc, bất chấp cánh tay bị thương, nhanh chóng quát đệ tử của chùa Bái Đính: "Nhanh đi thông báo cho các viện của chùa Bái Đính, để các cao thủ các việc chạy đến sơn chủ. Sự tồn vong của chùa Bái Đính định đoạt trong hôm nay."  

Advertisement

Nói xong, ông ta chạy về phía sơn chủ.  

Advertisement

Những đệ tử kia trố mắt nhìn nhau một lúc, sau đó chợt tỉnh ngộ, vội vàng chạy đi khắp nói, thông báo các viện, ngay cả thi thể của mấy người Nhân Nghĩa cũng chưa thu dọn lại.

Khi Phù Hưng và các đệ tử tử các viện của chùa Bái Đính lao đến, Đường Tuấn đã đến chính giữa sơn chủ của chùa Bái Đính trước một bước. Một tòa Tịnh thiền viện to lớn ở trên đỉnh núi, ba chữ "Tĩnh thiền viện" to đùng mạ vàng dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt dị thường.  

Đường Tuấn nhảy xuống từ trên không, nhìn ba chữ to kia, nụ cười ở khóe miệng càng lạnh lùng. Tĩnh thiền viện này là nơi ở của phương trượng trụ trì qua nhiều đời của chùa Bái Đính, lại là nơi bàn chính sự của chùa Bái Đính. Mặc dù là địa phận quan trọng của chùa Bái Đính, nhưng lại không có người canh giữ, bởi vì không đệ tử hòa thường của chùa Bái Đính dám tự tiện xông vào đây.  

Đường Tuấn đi dạo quanh sân vắng trong điện, giống như đi dạo trong hoa viên nhà mình vậy. Anh hấp thu giọt máu của Hàn Nhật Long, đồng thời cũng tiếp nhận một số ký ức của Hàn Nhật Long, không xa lạ gì với điện này. Năm đó Hàn Nhật Long còn tung hoành ngang dọc khắp nơi, địa vị ngang với phương trượng chủ trì đương nhiệm của chùa Bái Đính, cũng sống ở trong tĩnh thiền viện này. Đáng tiếc, Hàn Nhật Long chưa chết, liền bị người ta lấy máu, cuối cùng chỉ có thể ngồi chết trong động Bích Ngọc. Thậm chí cho tới bây giờ, còn phải chịu đựng lời chỉ trích của rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của chùa Bái Đính.  

Đường Tuấn cảm thấy đáng tiếc thay Hàn Nhật Long.  

"Đứng lại, anh là ai?" Lúc này, một tiếng quát truyền tới từ bên hông thiện viện.  

Đường Tuấn dừng bước, nhìn theo tiếng quát.  

Một hòa thượng trẻ tuổi dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo chắp hai tay sau lưng, mặt đầy ác cảm nhìn Đường Tuấn. Tuy anh ta trọc đầu, mặc quần áo hòa thượng, nhưng trên người lại không có khí chất của một người nhà phật, ngược lại giống như một cậu chủ gia đình quyền thế hơn.  

Đường Tuấn nhìn anh ta, nhíu mày. Anh cảm nhận được trên người hòa thượng trẻ tuổi này có một luồng khí tức rất vi diệu, loại khí tức này anh cảm nhận qua giọt máu của Hàn Nhật Long.  

Anh im lặng một lúc, trên mặt nở nụ cười, thấp giọng nói: "Tôi biết rồi. Vốn dĩ chùa Bái Đính dùng máu của ông ta để tạo ra một Đạo Thể giả. Hà hà, khó trách chùa Bái Đính luôn không dám để cho anh xuống núi. Loại hành động này thật sự có chút mất liêm sỉ. Nếu là tôi, tôi cũng không còn mặt mũi nào xuống núi."  

Hòa thượng trẻ tuổi nghe thấy ba từ "Đạo Thể giả", sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Anh ta vốn dĩ hận nhất ba từ này. Không có người nào tình nguyện trở thành thế thân của người khác, anh ta được nhận mọi thứ từ Hàn Nhật Long, nhưng vẫn không thừa nhận cách gọi này, cảm thấy đó là một nỗi nhục lớn đối với anh ta. Bởi vì cậu ta là đại sư huynh đương nhiệm của chùa Bái Đính, sư đệ duy nhất của Pháp Âm, người nối nghiệp tương lại của chùa Bái Đính, Luân Châu!  

"Anh rối cục là ai?" Trong mắt Luân Châu lộ ra sát ý, trầm giọng nói.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.