Chiến Thần Thánh Y

Chương 952



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một khi sự ràng buộc thể xác bị phá vỡ thì Đạo Thể lại tiếp tục vô địch.  

Cho dù bây giờ còn chưa làm được nhưng qua năm mươi năm nữa, ai có thể thắng được Đạo Thể.  

Advertisement

Từ Nhật bị khí tức chấn động mà tỉnh lại. Khi anh ta nhìn chân khí trường trụ của Đường Tuấn xuyên qua trời đất thì vẻ mặt ảm đạm, lại phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh. Trước khi bất tỉnh, anh ta nói: "Đời này của tôi thật bất hạnh."  

Đôi mắt nhìn thấu sự đời của Từ Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, da mặt lão co giật. Sau một hồi im lặng, lão mới chậm rãi mở miệng: "Vậy là cậu đã đột phá rồi?"  

Advertisement

Vũ Quân và Cổ Sáng cũng đồng thời nhận ra và lúc này dĩ nhiên là họ cũng không thể tin được.  

Dưới ánh mắt kinh ngạc và chấn động của mọi người, Đường Tuấn khẽ gật đầu nói: "Đúng."  

"Ồ."  

Cả khán đài vang lên tiếng hít vào.  

Sắc mặt của Cổ Sáng và Vũ Quân trông rất hoảng sợ, khí tức trên người như đình trệ.  

Còn sắc mặt của Từ Vũ càng thêm tái nhợt, lúc này lão đã đâm lao thì phải theo lao. Ban đầu lão rất coi thường Đường Tuấn, muốn dựa vào ưu thế cảnh giới của mình để đè bẹp đối thủ. Mà bây giờ Đường Tuấn đang ở Thần Hải cảnh, tuy rằng chỉ là sơ kỳ, nhưng dựa vào khí lực của Đạo Thể thì không thể xem thường thực lực của anh được. Ngay cả lão cũng không hiểu rõ Đường Tuấn nên không dám tuỳ tiện ra tay.   

"Mấy người còn muốn ra tay không?" Đường Tuấn nói khẽ.  

Giọng nói lạnh lùng lại mang theo sát ý lạnh buốt.  

"Ai da, nhà họ Vũ tôi tự nhận không bằng." Vũ Quân cúi đầu trước và nói bằng giọng cung kính.  

Sau khi Vũ Quân lên tiếng thì Từ Vũ cũng thở dài và nói: "Chuyện hôm nay là do Từ Nhật đã làm sai, nhà họ Từ chúng tôi xin nhận lỗi."  

"Vậy còn ông thì sao?" Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Cổ Sáng vẫn đang trưng ra vẻ mặt thù địch.  

Vẻ mặt của Cổ Sáng trở nên khó đoán, nhất là khi gã nhìn vào hai cánh tay gần như bị phế bỏ kia của Đồ Thành, ngọn lửa giận hầu như sắp phun ra khỏi đôi mắt. Gã gằn từng chữ: "Tôi không tin!"  

"Anh Cổ, ăn nói phải cẩn thận!" Từ Vũ nhắc nhở.  

"Cẩn thận cái rắm! Cậu ta cũng giống như chúng ta, chỉ là tu vi Thần Hải cảnh, ai mạnh ai yếu còn chưa biết." Oán hận trong mắt Cổ Sáng gần như hóa thành hiện thực, giọng nói của gã lạnh như băng: "Cổ Sáng tôi đã cực khổ tu luyện Cổ Thái Quyền và Đại Giáng Đầu Thuật hơn mười năm, trong ngoài cùng tu luyện, tự nhận mình không thua kém với bất kỳ ai trong cùng cấp độ, chỉ là một Đạo Thể sao có thể dọa được tôi chứ. Mấy người đều tự xưng là lão tổ của tông môn mà sao hôm nay lại cúi đầu trước một tên nhóc như vậy? Hừ."   

Sắc mặt của Từ Vũ và Vũ Quân chợt trở nên khó coi nhưng họ không lại không hề ngăn cản. Bọn họ cũng muốn nhân cơ hội xem rốt cuộc Đạo Thể mới vào Thần Hải mạnh bao nhiêu.  

Cổ Sáng nhìn Đường Tuấn nói: "Cậu đã làm bị thương đệ tử của tôi, hôm nay tôi sẽ thay họ lấy lại công bằng."                                                                                                                                              

"Hay cho chữ công bằng." Vẻ mặt của Đường Tuấn nghiêm nghị, trong mắt hiện lên sát ý.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.