Chiến Thần Thánh Y

Chương 980



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy chiến lực của Đường Tuấn mạnh mẽ, nhưng chỉ có một mình anh thôi. Tuyết Hồng Thảo Đường không được tính là đứng đầu trong các đại thế gia, Tạ Nam càng không phải thiên tài nổi bật nhất. Nhưng vẫn không nên khinh thường Tuyết Hồng Thảo Đường. Nếu chuyện này thật sự chọc giận các thế gia và môn phái đã ẩn cư từ mấy nghìn năm trước, ai biết bọn họ có thể làm ra chuyện điên rồ gì. Đường Tuấn có thể tự bảo vệ mình, nhưng với những người như bọn họ, dù nhà họ Từ và nhà họ Vũ lớn mạnh thế nào, thì họ cũng không chắc mình sẽ không hao tổn gì dưới áp lực của đám người kia!  

Advertisement

"Sao lại không được?" Đường Tuấn hỏi lại Từ Vũ và Vũ Quân.  

Advertisement

Trong thời gian ngắn, Từ Vũ và Vũ Quân không thể đưa ra câu trả lời. Một Tuyết Hồng Thảo Đường thôi cũng dám nô dịch nhà họ Từ, bảo truyền nhân hiện tại của phái Thần Châm làm nữ hầu. Đám người đó kiêu ngạo như thế, xem họ chẳng khác gì kiến hôi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, họ cũng có thể đoán được thái độ của các thế gia khác như thế nào rồi. Nhưng dù có biết, họ làm gì được đây?  

"Hừ!" Trương Nghiêm nhìn Đường Tuấn với biểu cảm không hề đẹp đẽ gì. Anh ta gằn từng tiếng: "Anh thật sự muốn tôi mang những lời này về sao? Anh cũng biết nó sẽ gây ra hậu quả gì rồi đấy, đó không phải là thứ anh có thể chịu đựng được đâu? Dù anh có là Thiên nhân cũng không thể! Tôi nói cho anh rõ, Tuyết Hồng Thảo Đường của chúng tôi miễn cưỡng cũng chỉ xếp được vào hạng mười của môn phái thế gia thôi."  

"Hiện tại anh rút lại những lời ban nãy vẫn còn kịp đó, tôi có thể xem như chưa từng nghe thấy." Trương Nghiêm cười như không cười nhìn vào Đường Tuấn, anh ta muốn tìm được chút hoảng hốt trong mắt người đối diện. Tiếc thay, anh ta phải thất vọng rồi.  

"Còn nói tiếp thì các người không cần về nữa." Giọng điệu của Đường Tuấn bình thản nhưng lại ẩn chứa sát ý.  

Cuối cùng Trương Nghiêm cũng đưa Tạ Nam rời đi. Lúc đến thì tự cao tự đại, vô cùng kiêu ngạo. Khi về thì như chó nhà có tang, khiến người ta phải bật cười.

Trong một gian tu viện nhà họ Từ.  

Từ Nhật nằm trên giường, hai tròng mắt vốn sáng ngời như sao nay đã ảm đạm đi rất nhiều, hô hấp đứt quãng, ngọn lửa sinh mệnh khiến người khác cảm thấy nó giống như một ngọn nến sắp tàn lụi, lúc nào cũng có thể dập tắt.  

Từ Vũ và Từ Đông tràn đầy bi thương, hai người đều là bề trên quản lý nhà họ Từ, đã trải qua thế sự, nhưng vào giờ phút này cả hai lại tỏ ra có chút bất lực. Tuy rằng bọn họ đều tu luyện võ đạo, tâm tính cứng cỏi hơn người bình thường, nhưng cũng không thể chém đứt xiềng xích của tình thân.  

“Cha, ông nội, con có lỗi với nhà họ Từ.” Từ Nhật vừa mở miệng đã liên tục nôn ra máu, nhuộm đỏ cả khuôn mặt tái nhợt của anh ta.  

Tạ Nam là cao thủ của cảnh giới Thần Hải, dù là một luồng khí mạnh thông thường đi nữa cũng không phải là thứ mà tu vi của Từ Nhật có thể gánh nổi. Tuy bên ngoài không có quá nhiều tổn thương nhưng nội tạng bên trong cũng đã dập nát, gây xuất huyết nặng. Lúc này còn phải nhờ vào những dược liệu quý báu của nhà họ Từ đã tích lũy mấy năm nay và nguyên khí của Từ Vũ để kéo dài mạng sống.  

Đôi mắt già nua của Từ Vũ chảy xuống hai hàng nước mắt đục ngầu, sau đó lại nhanh chóng lau đi.  

“Nhật à, là nhà họ Từ có lỗi với con. Nếu không phải ông ra yêu cầu quá cao với cháu, cháu cũng sẽ không bị như thế!” Lúc này ông lão mới hiểu được cái gọi là truyền thừa của nhà họ Từ đó căn bản chẳng quan trọng bằng đứa cháu ruột trước mắt này. Nếu có thể được chọn lại, nhất định lão sẽ không gấp gáp tổ chức đại hội võ đạo làm gì.  

“Nhật à, con đừng lo lắng. Con sẽ không sao đâu, cha đã sai người đi đến Dược Y Cốc mời Dược vương Tôn Vân Hoa rồi.” Hốc mắt Từ Đông đỏ bừng, tựa hồ nói không nên lời.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.