Lý Từ Nhiệm bất lực trả lời: “Được rồi.”
Nhưng trong lòng cô thâm nghĩ: “Dù có như thế nào thì cháu cũng sẽ không động tâm.
Cháu chỉ yêu Quân Lâm.
Cháu chỉ muốn hỏi người kia tại sao lại giúp cháu rồi sau đó cháu sẽ trả ơn!”
Ý tưởng của nhà họ Trịnh rất đơn giản.
Nếu Lý Từ Nhiệm có thể ở bên ông chủ bí ẩn của Minh Cường thì mọi người sẽ rất vui.
Chẳng bao lâu, lễ kỷ niệm nửa năm thành lập của Tập đoàn Minh Cường đã đến.
Một ngày trước đó, toàn bộ nhân viên của Tập đoàn Minh Cường đã được đưa đến hòn đảo nghỉ dưỡng bằng ô tô.
Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm cũng nằm trong số đó.
Ngọc Hân cầm theo phải tầm bốn vali quần áo.
Cô ấy sẽ thử từng chiếc một và chọn chiếc đẹp nhất để mặc nó trong lễ kỷ niệm vào ngày mai.
Quân Lâm cứng họng một lúc.
Ngọc Hân vì muốn gặp anh mà thật là cố gắng.
Nếu biết rằng ông chủ bí ẩn là anh thì cô ấy có tức chết không?
“Quân Lâm, anh nói xem tại sao ông chủ của Minh Cường lại giúp em hết lần này đến lần khác?”
Lý Từ Nhiệm tò mò hỏi.
“Chắc là vì trông em xinh đẹp?”
Quân Lâm nói một cách nghiêm túc.
Lý Từ Nhiệm đánh Quân Lâm một cái.
“Trên đời này sẽ không có chiếc bánh nào rơi xuống mà không có lý do.
Anh ta nhất định làm điều này có mục đích”
Lý Từ Nhiệm thì thào lẩm bẩm.
Quân Lâm sờ đầu cô nói: “Được rồi, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Có lẽ anh ta chỉ thích tài năng của em, không phải em cũng lập được thành tích sao?”
Cuộc trò chuyện giữa hai người đã thu hút sự chú ý của Ngọc Hân.
Cô nghiêng người sang một bên nói: “Tôi cũng nghĩ ông chủ này có chút kỳ quái! Tại sao lại đối xử với Từ Nhiệm tốt như vậy? Cô ấy cũng không phải là nhân viên của Minh Cường?”
Ngọc Hân nhìn Quân Lâm với ánh mắt khó hiểu rồi đột nhiên hỏi: “Ông chủ bí ẩn này là anh à”
“Đúng, là tôi.
Chính vì vậy tôi mới nói cô không cần chú ý ăn mặc”
Quân Lâm hào phóng thừa nhận.
“Ha ha”
Ngọc Hân chỉ cười.
Lý Từ Nhiệm cũng nở một nụ cười gượng gạo.
Nếu là Quân Lâm thì điều đó thật tuyệt.
Nhưng tiếc là không phải..