“Mau chóng liên lạc với vua sát thủ kia đi, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chí Đông Phương thúc gục.
Chí Tiềm Long bắt đầu thông qua các đường dẫn rồi đến dark web, rồi lại thông qua một số người để liên lạc lại với sát thủ 47, nhưng tất cả
“Không thể nào!”
Chí Đông Phương và Chí Tiềm Long lập tức phản bác.
“Đó là vua sát thủ Bắc Âu, số lần ra tay lên đến gân hai nghìn lân, chưa bao giờ thất bại.
Người anh ta giết toàn là những người cực kỳ lợi hại, ta không tin anh ta sẽ thất bại trước Diệp Quân Lâm”
Chí Khiếu Côn thở dài nói: “Con đoán chắc là vua sát thủ đã thu hút sự chú ý của chiến thần Côn Luân rồi, Việt Nam là cấm địa của lính đánh thuê và sát thủ mà”
“Chỉ có cách giải thích này mới hợp lí, chứ không thể có chuyện Diệp Quân Lâm giết ngược lại.”
Trong lòng Chí Đông Phương không thể chấp nhận được việc Diệp Quân Lâm giết vua sát thủ.
“Vậy ông nội có định ra tay tiếp với Diệp Quân Lâm không?”
Chí Duy hỏi.
“Tạm thời kệ nó! Nếu chiến thần Côn Luân biết chúng ta dùng đến sát thủ thì sẽ ảnh hưởng xấu đến chúng ta”
Chí Đông Phương nói.
“Ai”
, thật là đáng ghét, thế mà cũng không chết?”
Đám người Chí Tiềm Long rất tức giận.
“Cố gắng trước buổi họp thường niên giải quyết hắn là được”
Chí Đông Phương đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, Khiếu Côn, vết thương của anh trai con thể nào rồi?”
Chí Khiếu Thiên sau khi bị đánh gấy tứ chỉ thì luôn nằm trên giường bệnh.
“Vất thương của anh 1 con vẫn ổn, nhưng không thể hồi phục trước buổi họp thường niên được Chí Khiếu Côn nói.
“Như vậy sao có thể nói là vẫn ổn? Trong buổi họp nếu các nhánh khác nhà họ Chí biết anh con tứ chi đã phế thì mặt mũi nhà họ Chí sẽ mất hết.”
Mối nguy hiểm tiềm ẩn này cũng chẳng kém Diệp Quân Lâm là bao.
Khi đó chắc chắn họ sẽ bị cười nhạo.
“Ba, con đã tìm đến rất nhiêu danh y, nhưng không thể trị khỏi nhanh vậy cho anh được”
Chí Tiềm Long nói: “Ông nội, cháu biết một người chắc có thể cứu được bai”
“A1 Mọi người đồng thanh hỏi.
“Con nghe nói bác sĩ Cổ Phong người được mệnh danh là vua chiến địa quân khu đã đến quân khu Kim Lăng rồi, sở trường của cậu ta chính là điều trị các chấn thương như gấy xương”
Chí Tiềm Long trả lời.
Sau khi hắn ta nói xong, mọi người đều hiểu Cổ Phong giỏi như thế nào.
“Ô? Vị bác sĩ nổi tiếng đến Kim Lăng làm gì vậy?”
Chí Đông Phương tò mò hỏi.
“Ông ta điều trị cho Trịnh Thiết Hàm, nghe nói có thể khiến cho miệng vết thương trên mặt Trịnh Thiết Hàm như mới mà không cần cấy ghép hay phẫu thuật thấm mỹ!”
Chí Tiêm Long đáp.
“Cái gì? Trịnh Thiết Hàm? Sao có thể như vậy!”
“Người đàn bà này nhất định phải tiêu diệt! Ai bảo cô ta có quan hệ với Diệp Quân Lâm! Không thể điều trị cho cô ta được!”
Chí Đông Phương lạnh lùng.
“Khiếu Côn con mau đến Kim Lăng đưa bác sĩ chiến địa quân khu Cổ Phong đó về đây, không thể để cậu ta điều trị cho Trịnh Thiết Hàm được, cậu ta phải điều trị tứ chỉ cho con trai ta! Phải bảo đảm trước buổi họp thường niên nó có thể đi đứng bình thường!”
Chí Đông Phương thực lòng muốn lập tức bắt Cổ Phong đến đây.
“Ông à, như vậy không ổn lắm! Ở quân khu Cổ Phong là nhân tài, nghe nói thân phận rất cao quý, nếu chúng ra bắt cậu ta đến đây liệu có phải đắc tội người ta rồi không? Người này không thể đắc tội được!” Chí Tiềm Long đề xuất.
Chí Đông Phương nhìn anh rồi nói nào con đã quên chú Bảy của con rồi?”.