Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1091: 1091: Chương 1092





“Nếu như bọn tao không có năng lực, thì chẳng phải bây giò đã chết dưới đao của mày rồi hay sao?
Diệp Quân Lâm hỏi đồn, chèn ép Cố Hạn Vũ.

Sắc mặt những người khác lại càng khó coi, họ thậm chí còn không dám thỏ mạnh.

Trong mắt Cố Hạn Vũ bắn ra một tia sắc lạnh, hắn trâm giọng hỏi: “Cho nên mày sẽ không bỏ qua cho bọn tao? Lại càng không nể mặt những gia tộc quyên lực hàng đầu của Hoa Hải?
“Mày thấy tao sẽ bỏ qua sao? Tất cả quỳ xuống!!!” Diệp Quân Lâm ra lệnh.

Tất cả đám người Trung Phương, Tây Phương đều quỳ xuống.

Ngay lập tức, trước mắt Diệp Quân Lâm không còn ai đứng nữa, tất cả đều quỳ xuống đất.

“Khi nói chuyện với tao, mày chỉ được vừa quỳ vừa nói!”
Diệp Quân Lâm nhìn Cố Hạn Vũ đang quỳ.

Nhục nhã! Đây chính là nỗi nhục nhã lón nhất trong cuộc đời! Hắn là thái tử của Đảng thái tử cơ mà! Lại quỳ xuống khuất phục người khác.


Không thể nhịn được nữa rồi! “Gan của mày to lắm, lại còn không nể mặt gia tộc quyền thế của Hoa Hải, vậy thì ngày tàn của mày sắp đến rồi!!!
Cố Hạn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Khóe miệng Diệp Quân Lâm cong lên đầy lạnh lùng: “Tiếp theo tao sẽ tính sổ hết với chúng mày!”
Diệp Quân Lâm đi đến trước mặt Kiều Nguyên Thu nói: “Mày dám tơ tưởng đến vợ tao hả? Được rồi, thiến hắn ta đi!”
“Không…”
Kiều Nguyên Thu kêu lên một tiếng thảm thiết.

Nhưng một tia máu văng ra, Kiều Nguyên Thu đã trở thành thái giám.

Diệp Quân Lâm lại nhìn vê phía những thành viên của Đảng thái tử: “Chúng mày cũng muốn giết tao?”
“Không có… Chúng tôi không…”
Bọn họ dãy dụa tới tấp.

“Đánh gãy chân! Bố mẹ chúng mày không dạy được chúng mày thì tao sẽ thay bọn họ dạy dỗ chúng mày!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.


Giữa những tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ chân của đám người Đảng thái tử đã bị đánh gấy.

Quả thật đáng sợ đến cùng cực!
Thấy Diệp Quân Lâm nhìn mình, Cố Hạn Vũ bắt đầu hoảng sợ: “Mày muốn làm gì?”
“Một tia lạnh như băng lóe lên trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm, anh lạnh lùng nói: “Cậu đánh chết chó của tôi, tôi chặt đứt một cánh tay của cậu cũng không có gì quá đáng chứ?”
Nghe tới việc chặt đứt cánh tay của mình, Cố Hạn Vũ bắt đầu hoảng sợ.

Khuôn mặt hắn ta kìm nén đến đỏ bừng, gân xanh cũng nổi lên, hắn ta muốn vùng vây để chạy thoát thân.

Hắn ta đường đường là Thái Tử, nếu như bị chặt đứt một cánh tay.

Há chẳng phải là nỗi sỉ nhục cả đời của hắn hay sao, hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu nhìn người khác nữa!
“Đừng mà, có chuyện gì thì cũng có thể bàn bạc lại được mà, mày muốn gì tao đều có thể cho mày…
Cố Hạn Vũ bắt đầu xót ruột nói.

Bộ dạng hỗn loạn này của hắn chẳng khác gì so với mấy tên thiếu gia ‘ăn phàm uống tục’ cả.

“Tôi muốn chó của tôi!”
Từ trong ánh mắt của Diệp Quân Lâm phát ra hai tia sáng lạnh lẽo.

“Trong thoáng chốc, Cố Hạn Vũ ngẩn người ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.