Nghe xong, Chí Đông Phương nở một nụ cười nói: “Thì ra chuyện là như vậy.”
“Vậy thì cái tên Diệp Quân Lâm kia hoàn toàn bị phế thật rồi! Nếu như bị Kiều Nguyên Thu đã để mắt tới, thì cho dù cậu ta có mười cái mạng cũng phải chết mà thôi!”
Chí Đông Phương cười nói: “Nếu như Diệp Quân Lâm còn sống, kỳ thực đó là một mối tai họa ngầm đối với nhà họ Chí chúng ta, sớm muộn thì cũng sẽ liên lụy đến chúng ta thôi.
Nhưng nhà họ Chí chúng ta lại không thể trực tiếp loại trừ cậu ta! Lần này quả là một cơ hội tốt, chúng ta phải cảm ơn Kiều Nguyên Thu đã ra tay giúp chúng ta rồi!”
“Đúng vậy ạ, nếu như Diệp Quân Lâm bị Kiều Nguyên Thu để mắt tới, thì cậu ta chết chắc rồi.
Nỗi lo lắng của chúng ta cuối cùng cũng được giải quyết rồi.”
Khuôn mặt Chí Duy lộ rõ một nụ cười thỏa mãn.
Chí Tiềm Long cau mày lại, đem toàn bộ nỗi lo âu của mình nói hết ra.
“Tiềm Long cháu suy nghĩ quá nhiều rồi! nếu Kiều Nguyên Thu đã để mắt tới những người khác, thì có thể cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm”
“Nhưng người hiện giờ cậu ấy để mắt tới lại là Diệp Quân Lâm! Diệp Quân Lâm thì có thể tạo ra rắc rối gì chứ? Càng đừng nói đến việc uy hiếp đến tính mạng của Kiều Nguyên ThuI”
Chí Đông Phương cười lên một tiếng khinh thường Nếu so sánh Diệp Quân Lâm với Kiều Nguyên Thu, thì một người trên trời, một kẻ dưới đất.
Đúng lúc Diệp Quân Lâm đang đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Nhà họ Chí từ già đến trẻ đều sợ hãi.
Thẩm Trạch Lâm thật đúng là không biết trời cao đất dày.
Dám bảo người này là đồ thấp kém? Lại còn đứng ngay trước mặt mà nói! Vậy thì đến cả ông trời cũng không cứu được hắn.
Chí Nam Yến nhỏ giọng nói bên tai của Diệp Quân Lâm: “Anh, đây là con trai của Thẩm Trường Sinh, Thẩm Trạch Lâm”
Biết được thân phận của hắn, đôi mắt của Diệp Quân Lâm như bắn ra từng hàng mũi tên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía Thẩm Trạch Lâm.
“Một tên nhóc như Thẩm Trạch Lâm cậu mà cũng dám liều lĩnh giương oai trước cửa nhà họ Chí sao?”
Chí Đông Phương lớn tiếng.
Thẩm Trạch Lâm đút hai tay vào túi quần, kiêu ngạo nhìn Chí Đông Phương, lạnh lùng nói: “Chí Đông Phương, ông đang tra hỏi tôi đấy á? Ông có tư cách tra hỏi tôi sao?”
“Cậu.
Chí Đông Phương tức đến hộc máu.
Bị Đàm Hành Ba trách mắng thì cũng bỏ đi.
Vậy mà còn bị một tên nhóc dạy đỗ.
“Chí Đông Phương, bố và ông nội tôi nói, ông phải giải thích cho rõ, vì sao lại đón thứ thấp kém mà Chí Oánh sinh ra vê nhà họ Chí? Việc này là công nhận thân phận của hắn đúng không?”
Thẩm Trạch Lâm tra hỏi.
Chí Đông Phương tức giận nói: “Đúng vậy, công nhận thì sao?”
“Công nhân thân phận cho thứ thấp kém do Chí Oánh sinh ra, chính là nhà họ Chí các ông đang sỉ nhục Đàm Hành Ba! Bố và ông nội của tôi muốn ông phải tự mình quỳ gối trước mặt bọn họ để giải thích, cho họ nguyên nhân rõ ràng!”
Thẩm Trạch Lâm tức giận nói.
Tụ “Bảo ta quỳ trước mặt bọn chúng, không thể có chuyện đó được Nếu là trước kia, đương nhiên Chí Đông Phương sẽ không dám nói ra những lời này..