Anh ta còn đánh cược rằng mình sẽ sống?
Ha ha, thật là nực cười!
Còn muốn để cho cô quỳ xuống dập đầu anh ta?
Làm sao có thể!
Đời này anh tạ cũng đừng nghĩ đến sẽ có cơ hội này!
Tôi tuyệt tối sẽ không cho anh!
Cuối cùng cũng đã đến mười hai giờ.
“Có bao nhiêu người?”
Ông Vân hỏi.
Mới nãy Diệp Thần đã thúc giục một lần, hỏi ông tình huống.
Dường như bên họ Diệp ở kinh thành đang rất sốt ruột chờ đợi.
“Tổng cộng năm trăm ba mươi tám người!”
“Tiền thưởng của nhiệm vụ lần này quá cao, vì vậy vẫn còn người đang đến đây!”
Diệp Nguyên trả lời.
“Được rồi, để cho bọn họ bắt đầu điI”
Ông Vân hạ lệnh.
Diệp Nguyên ngay lập tức thông báo ở trên dark web “bắt đầu hành động”
“Diệp Quân Lâm đừng trách tôi giết cậu, bởi vì con hoang không xứng được sống trên đời!”
Trong mắt ông Vân lóe lên một tia lạnh lão.
Kể từ giờ khắc này, mọi ngóc ngách của tỉnh thành đều có người hành động.
Mục tiêu là biệt thự nơi gia đình Diệp Quân Lâm sinh sống.
Diệp Quân Lâm đã nằm ở trên giường, yên tâm đi ngủ.
Bởi vì anh hiểu rằng, trong đêm nay không có ai có thể đến gần được ngôi biệt thự này dù chỉ nửa bước chân.
Trong khu chiến đấu ở đại viện.
Bắc Phương đang quản lý mấy cái máy tính, bản đồ ở bên trong máy tính hiển thị dày đặc những điểm chấm màu đỏ.
Những điểm màu đỏ đó chính là mục tiêu nhân vật mà Bắc Phương đã nhắm đến, tiếp theo đó chính là những cao thủ mà nhà họ Diệp tìm đến để thực hiện nhiệm vụ treo thưởng giết chết Diệp Quân Lâm này.
Những người đó đều đã xuất phát! Ở bên trong máy giám sát như thiên la địa võng, hành tung của những người này bị nhìn thấy không sót một hành động nào cả, bọn họ đang vội vàng di động về phía bên trong của ngôi biệt thự.
“Tốt, để Phiêu Anh Đoàn hành động đi!”
Bắc Phương nói.
“Mặt khác còn có người muốn tiến vào bên trong tỉnh thành”
Bắc Phương nói.
“Cái này thì cứ giao cho chúng tôi đi! Từ giò trở đi, nơi này không cho phép bất kỳ ai có thể tiến vào..