“Cố Hạ Dương của Hải Phòng và hơn một trăm dòng họ lớn của Hải Phòng đến đây để chào đón cô Chí Oánh trỏ về Hải Phòng!”
Cố Hạ Dưong tiến lên một bước, la lón.
Hơn một nghìn người của một trăm dòng họ lớn đều cùng nhau hô to: “Đón tiếp cô Chí Oánh trỏ vê nhài”
Một tiếng hô này giống như tiếng hổ gâm ỏ trong rừng sâu, vô cùng rung động! Chí Oánh không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy một màn này ở trước mắt.
Tình huống này là như thế nào vậy? Cố Hạ Dương nhìn thoáng qua Chí Đông Phương nói: “Ông còn không đưa cô Chí Oánh trỏ vê nhà sao? Còn chờ cái gì nữa?”
Chí Đông Phương kịp phản ứng, nhưng ông ta vẫn nhìn qua ông Vân một chút.
Ý là có bọn họ có ngăn cản không.
Đôi mắt của Cố Hạ Dương khẽ nhíu lại, âm thanh của ông ta lạnh lùng nói: “Có hơn một trăm dòng họ lớn của Hải Phòng ở đây, ai dám ngăn cản, ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem ai dám cản đường?”
“Đúng vậy, một trăm dòng họ lớn của Hải Phòng đến để tiếp đón người về, ai dám ngăn cản?
Những người khác cũng vội vàng quát.
“Làm phản rồi!”
Ông Vân thấy thế, vô cùng tức giận nói.
Vốn cho là chỉ có nhà họ Chí, là dám phản kháng với nhà họ Diệp ở thành phố Hà Nội.
Không nghĩ tới toàn bộ một trăm dòng họ lớn của Hải Phòng đều đứng về phía hai mẹ con nhà Chí Oánh này.
Đây là đang khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Diệp sao? “Để xem, tôi xem ai dám đi nào!”
Gương mặt của ông Vân uy nghiêm nhìn về phía đám người Cố Hạ Dương.
“Hai mẹ con Chí Oánh và Diệp Quân Lâm chính là người mà nhà họ Diệp ở thành phố Hà Nội muốn giết chết! Các người nghe rõ chưa?”
“Tất cả mọi người mau chóng rời đi! Không được phép nhúng tay việc này! Việc mà nhà họ Diệp ở thành phố Hà Nội làm, không phải là việc mà con chó, con mèo cũng có thể tham dự!”
Người nhà họ Diệp nghiêm khäc quát lớn.
Nghe vậy, Cố Hạ Dương cười cười: “Điều đầu tiên, đây là địa bàn của Hải Phòng; Điều thứ hai, cô Chí Oánh là người mà một trăm dòng họ lớn của Hải Phòng chúng tôi ra sức bảo vệ, ai dám giết?”
“Đúng vậy, ở địa bàn của Hải Phòng, người Hải Phòng chúng tôi còn để cho người khác ức hiếp hả?”
Người của một trăm dòng họ lớn của Hải Phòng vội vàng quát lên.
“Chí Đông Phương, mang người đi! Ngược lại quả thật tôi muốn nhìn xem ai dám ngăn cản?”
“Người Hải Phòng chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ rắc rối! Ai muốn khiêu khích, chúng ta không thèm quan tâm cũng phải ra mặt với người ta Thái độ của Cố Hạ Dương rất kiên quyết, không hề sợ hãi.
Nhìn thấy thái độ của một trăm dòng họ lớn của Hải Phòng, đám người nhà họ Diệp vô cùng tức giận.
Từ khi nào mà uy vọng của nhà họ Diệp ở thành phố Hà Nội lại bị mất đị như vậy?
Những người ở Hải Phòng này bị điên rồi hay sao?
Cũng dám đối đầu với nhà họ Diệp sao?
“Cố Hạ Dương, ông phải nghĩ cho rõ ràng, đây là chuyện của nhà họ Diệp ở thành phố Hà Nội, ông nhất định muốn nhúng tay vào sao?”
Ông Vân hỏi..