Thật lâu sau, một giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến: “Anh … anh dám liên lạc với tôi?”
Diệp Quân Lâm cười: “Tại sao tôi không dám liên lạc với cậu?”
Anh ta thực sự tự coi mình là một nhân vật lớn.
Ông nội cũng không dám nói chuyện với anh ta như thế này.
“Tốt..
tốt… tốt..
Tôi thật là vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, anh sẽ liên lạc với tôi.”
Diệp Thần đối diện bật cười.
“Làm sao? Anh là hướng tôi cầu xin tha thứ?
Anh có nhận thức được sự ngu ngốc của mình không? Biết răng không thể đối đầu với Nhà họ Diệp.
Tôi có thể chấp nhận lời cầu xin của anh, nhưng anh phải quỳ xuống! Hahaha….”
Diệp Thần hỏi.
“Cầu xin tha thứ? Hẳn là cậu nên cùng tôi cầu xin tha thứ đi”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Không phải cầu xirï tha thứ, vậy anh tìm tôi làm gì?”
Phía đối diện giọng rõ ràng mang vẻ kinh ngạc.
“Tôi nghe nói cậu muốn loại bỏ tất cả mọi người có liên quan đến tôi?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đúng vậy! Tôi phải loại bỏ tất cả những người liên quan đến anh! Tôi phát hiện ra Lê Quân Hào ở kinh đô từng là anh em với anh, tôi thứ nhất tìm anh ta khai đao.
Anh nghĩ thế nào?”
Diệp Thần nở một nụ cười tà mị.
“Cậu dám?”
Diệp Quân Lâm cả giận nói.
“Tôi có cái gì không dám? Còn muốn để anh ta tham dự hôn lễ của anh? Không thể nào, có tôi ở đây, anh ta dám tham gia hôn lễ của anh sao?”
Diệp Thần cười nhạt.
Diệp Quân Lâm cười sâu hơn, “Được rồi, vậy cậu cứ chờ xem.
Tôi càng muốn anh ấy tham gia hôn lễ.
Ngoài ra, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của những người xung quanh tối, tôi tuyệt đối không tha cho cậu.
Diệp Quân Lâm tôi nói được làm được”
“Hahaha”
Đối diện Diệp Thần đương nhiên không đem những lời cảnh cáo của Diệp Quân Lâm để vào tai.
“Trên đời này còn có người cảnh cáo Diệp Thần tôi? Anh là người đầu tiên ở Việt Nam”
Diệp Thần cười chế nhạo.
Diệp Thần ở kinh thành như Đảng thái tử.
Cha anh ta là người thừa kế gia tộc Nhà họ Diệp, gia tộc đệ nhất thế gia.
Mẹ anhrta là công chúa của Long gia tộc.
Có thể nói Diệp Thần có dòng máu mạnh nhất và cao quý nhất..