Diệp Quân Lâm hít sâu một hơi.
‘gp Tần Uyên và những người khác đều thở dài.
“Trước tiên hãy thu dọn quan tài lại đi! Nhớ, không được vứt đi.”
“Tôi muốn dùng nó lên người Diệp Thần!”
Diệp Quân Lâm nhẹ giọng nói.
“Đã hiểu!”
Một tia hy vọng bừng lên trong mắt Trung Phương.
Diệp Quân Lâm sẽ thanh toán khoản nợ sau mùa thu.
Cứ để Diệp Thần bay nhảy thêm vài ngày…
Sau đó đám cưới tiếp tục diễn ra.
Ngoại trừ rắc rối đến từ Diệp Thần, mọi thứ khác đều suôn sẻ.
“Anh xin lỗi, Từ Nhiệm, lại làm cho em thiệt thòi rồi.”
Diệp Quân Lâm thở dài.
“Không sao! Thật ra còn có một câu như thế này, có chút tiếc nuối mới là hoàn hảo! Em sẽ quên chuyện này thôi, anh đã cho em một đám cưới rất hoàn hảo!”
“Chỉ cần anh không đối đầu cứng rắn với nhà họ Diệp nữa, em đã rất hài lòng! Có khó khăn nguy hiểm gì em cũng sẽ cùng gánh với anh!”
Lý Từ Nhiệm bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Em yên tâm đi, anh sẽ không quỳ xuống trước bất kỳ ai! Cả đời này cũng sẽ không.
Hơn nữa em cũng đừng lo lắng, nhà họ Diệp không thể làm gì được anh đâu.”
Diệp Quân Lâm đảm bảo.
“Chuyện này em biết: Chỉ cần anh không khiêu khích nhà họ Diệp, bọn họ không có lý do gì đối phó với anh”
Lý Từ Nhiệm quay về phía trước hỏi: “Đúng rồi, anh muốn cho em bất ngờ gì vậy?”
“Đương nhiên là có bất ngòi” Diệp Quân Lâm mim cười.
Mọi người ở phía dưới đều nhìn về phía họ.
Diệp Quân Lâm lấy vòng cổ và nhẫn tự chế của mình ra, đeo chúng lên cho Lý Từ Nhiệm.
Lý Từ Nhiệm nhìn những chiếc vòng cổ và nhẫn được mài nhẫn từ vỏ đạn, lòng đầy xúc động.
Những cái này so với vòng cổ và nhẫn bạc tỷ còn quý giá hon.
“Đây là món quà mà em yêu thích nhất trên đời!” Lý Từ Nhiệm nắm chặt sợi dây chuyên.
Lý Từ Nhiệm nhìn Diệp Quân Lâm và nói: “Đây còn không phải là tất cả những bất ngờ mà anh muốn dành cho em đúng không?” Diệp Quân Lâm vì đám cưới này đã chuẩn bị rất nhiều.
Bất ngò sẽ không chỉ đơn giản đến từ hai món quà này.
Bên cạnh đó, Diệp Quân Lâm đã nói với bọn họ rằng, anh không phải ngôi tù, nhất định phải có lời giải thích cho vấn đề này.
“Anh nói đi, em hi vọng anh đích thân nói cho em bất ngò này, em đã đợi quá lâu, quá lâu rồi!”
Lý Từ Nhiệm nhìn Diệp Quân Lâm đầy mong đợi..