Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1340: 1340: Chương 1341





Sơn trang Giang Bắc.

Vốn dĩ nơi này là nhà của gia đình giàu có họ Trâm, tuy nhiên bọn họ rời đi đã lâu.

Diệp Thần này quả thật là một tên biến thái.

“cậu Thần, Diệp Quân Lâm chắc chẳn sẽ đến chứ?” Diệp Đông Long hỏi.

Diệp Thần gật đầu một cái: “Ừ, không sai.

Ta nhìn người rất chính xác, Diệp Quân Lâm người này quá trọng tình nghĩa.

Trọng tình nghĩa đối với ta và cha ta mà nói, đây hoàn toàn chính là khuyết điểm, nó sẽ trở thành gánh nặng của bản thân, tới thời điểm quan trọng chính nó cũng sẽ lấy mạng mình!”
Đây là khái niệm mà Diệp Minh Thiên luôn luôn dạy dỗ Diệp Thần, ngàn vạn lần không thể trọng tình nghĩa, thời khäc quan trọng có thể vứt bỏ hết tất cả, để cho bản thân tàn nhãn vô cảm, như vậy mới có thể làm được việc lớn.

Đây cũng chính là nguyên do mà Diệp Minh Thiên có thể dễ dàng vứt bỏ mẹ con Chí Oánh.


Đây cũng chính là nguyên tắc làm việc của Diệp Minh Thiên.

Thời khắc quan trọng có thể vứt bỏ hết thảy.

Chứ đừng nói là những người trong mắt hắn không có một chút giá trị như Chí Oánh cùng Diệp Quân Lâm.

Những thứ muốn gây cản trở hắn trên con đường thăng tiến, hắn sẽ tự nhiên gạt sang một bên.

“Đây là sự thật! Nếu như Diệp Quân Lâm không trọng tình nghĩa như vậy, hắn chắc chắn sẽ không tới, chứ đừng nói là phải chết.”
Diệp Đông Long cười nói.

Diệp Thần gật đầu một cái: “Ừ, không sai, chính là đạo lý này.

Nếu hẳn không tới, chắc chắn sẽ không có việc gì.”
“Diệp Thần mày quá âm hiểm! Vậy mà muốn chọc giận cậu chủ Lâm Lâm để cậu ấy tới công kích mày, từ đó mà giết cậu ta!”
Diệp Nguyên mắng to.


Nụ cười trên môi Diệp Thần càng sâu: “Loại con hoang này còn không có cách nào tiến được vào cửa nhà họ Diệp, mà bây giờ người biết tới hắn quả thật quá nhiều.

Thời thời khắc khắc đều có người nhìn chằm chảm! Ta lại không thể tùy tiện ra tay giết hại, chỉ có thể chọc giận hắn mà thôi!”
“Mày..” Một tiếng lại một tiếng ho khan.

Diệp Nguyên do kích động khiến máu tươi nơi vết thương càng chảy đầm đìa.

Những vết thương trên người ông như đâm xuyên khắp các dây thần kinh, khiến ông ta rên rỉ thảm thiết.

“Chịu đựng một chút, Diệp Quân Lâm rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó Mấy người cùng nhau xuống địa ngục, cũng sẽ không phải chịu đau khổ nữa.

Diệp Thần lại cầm lên một con dao kiểu cách Phương Tây, rạch trên người Diệp Nguyên từng nhát.

“Chết tiệt!”
Rất rõ ràng, Diệp Nguyên bị treo ngược, máu tươi càng chảy nhanh hơn..

Diệp Nguyên đã không thể chống đỡ được lâu hơn nữa.

Trước khi máu chảy hết, có thể đau tới mức chết đi.

” Ầm!”
“Diệp Thần, ta đã tới!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.