Người thủ đô bọn họ, luôn có cảm giác vượt trội hơn những nơi khác.
Họ mới là chính thống dưới chân hoàng đế, còn lại cũng chỉ là dòng phân nhánh mà thôi.
Lăng Thiên Long thấy thế, chế nhạo nói: “Diệp Quân Lâm lớn lên ở đây, không trách được nhà họ Diệp không để vào mắt.
Giờ coi như tôi đã hiểu, đám người kia hoàn toàn là nhắm mắt làm liều, xa rời thực tế”
Khương Di Quân đồng ý nói: “Không phải có câu nói như vậy ư? Người không biết sẽ can đảm, không biết gì thực sự có được tự tin mù quáng, coi trời bằng vung.
Thực ra nơi hản ta ở vô cùng nhỏ mà thôi, thậm chí còn chẳng phải thủ đô”
“Các người muốn làm gì? Tới tìm ai?”
Bảo vệ hỏi.
“Tôi là Khương Di Quân, đến từ thủ đô.
Cứ nói tên của tôi cho hản ta, rồi hản ta sẽ ra gặp thôi.”
Một lúc sau bảo vệ đã trở lại.
“Cậu Diệp bảo cậu ấy đang ăn cơm, không rảnh.
Các người chịu khó đợi một lúc đi”
“Sao cơ? Diệp Quân Lâm khinh người quá đáng!”
Lăng Thiên Long tức phát điên.
Anh ta luôn luôn là người quyết đoán.
Không chịu được nhất chính là tình huống như vậy.
“Dám để cho bọn tôi đợi? Hản ta thực sự nghĩ mình là người có máu mặt đấy à! Lý nào lại thế!”
Nhưng anh ta đường đường là cậu chủ lớn của hoàng tộc trong thủ đô.
Lại còn là người đứng thứ hai bảng xếp hạng công tử.
Để cho anh ta chờ ư?
Sao có thế?
Rồi mặt mũi anh ta biết để đâu?
Khương Di Quân mặt lạnh băng, cũng rất tức giận.
“Hay là chúng ta đành đợi chút vậy! Huỷ hôn là quan trọng nhất, những thứ khác đều là việc nhỏ!”
Khương Di Quân tính chờ đợi một lúc.
Không sai.
Diệp Quân Lâm đúng là đang ăn cơm.
Tuy vậy cơm nước vốn đã xong xuôi.
Anh đang nói chuyện phiếm cùng mấy người Tây Phương.
“Chiến thần, nghe nói người đến là Khương Di Quân và Lăng Thiên Long.
Hình như hẳn ta là người đứng thứ hai bảng xếp hạng công tử đó.”
Tây Phương nhanh nhạy nắm giữ mọi thông tin.
Từng hành động của bọn Khương Di Quân, đều năm trong khống chế của anh ta.
Nói đến cái này, vẻ mặt Tây Phương chợt thay đổi.
Mắt anh ta loé lên những tia dị thường nhanh như chớp, nhưng vẫn để Diệp Quân Lâm bắt được..