“Ha ha ha…”
Đột nhiên một tràng cười sảng khoái vang lên.
“Diệp Lâm Quân đến rồi”
Có người hét lên.
Mọi người tự động mở ra một con đường.
Diệp Lâm Quân dẫn theo người tới.
Theo sát phía sau Diệp Lâm Quân có Chí Oánh và bốn người Nam Phương.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Mặt đất dường như rung chuyển.
Đông Phương vác theo một chiếc quan tài và một bia mộ đến quảng trường.
“Rầm!”
“Rầm!”
Chiếc quan tài.và bia mộ đó được để trước cửa của nhà họ Dưỡng.
Đương nhiên đây là chiếc quan tài và bia mộ lúc trước Diệp Thần tặng cho Diệp Lâm Quân.
Hôm nay Diệp Lâm Quân mang nó tới đây để trả.
Cảnh tượng đó khiến mọi người đều cả kinh.
Đặt quan tài và bia một trước cửa một thế gia sao?
Sao có thể ngông cuồng được như thế?
Đúng là trò chọc tức người khác!
Khóe mắt của Diệp Thần khẽ động, khuôn mặt trở nên vô cùng tức giận.
Vì anh ta nhận ra hai thứ đồ này.
Diệp Lâm Quân muốn đem nó trả lại cho anh ta sao?
Đúng là muốn chết mà!
Anh ta còn tưởng Diệp Lâm Quân đến đây là để cầu xin.
Nhưng xem ra là anh ta nhìn nhầm rồi.
Thế gia số một Lạc Việt làm sao có thể chấp nhận được kiểu khiêu khích như vậy?
Hàng nghìn con mắt của những người đứng trên quảng trường đều tập trung vào một mình Diệp Lâm Quân, Lý Từ Nhiệm nhìn thấy anh thì trong lòng cũng nổi sóng gió.
Chưa bàn gì đến chuyện giải thích gì đó, Diệp Lâm Quân dám đến nhà họ Diệp thì đã chứng minh cho dũng khí của anh.
“Hôm nay thật náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả năm trước nữa”
Diệp Minh Thiên cười lớn.
“Diệp Lâm Quân, cậu đến nhà họ Diệp chúng ta để làm gì?”.