Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 159: 159: Giả Vờ Cầu Xin





Đỗ Nhân Hà cười rất ngông cuồng.

Dẫu sao anh ta nắm mọi thứ trong tay, tin rằng sẽ ăn tươi nuốt sống được Diệp Quân Lâm.

“Hóa ra là việc do mày làm!”
Diệp Quân Lâm làm bộ ra vẻ tức giận.

“Không sail Khi thương hội Tô Hàng tới tìm tao, vừa nghe là vụ kiện của Lý Tử Nhiễm và mày, tao đã đồng ý ngay lập tức!”
“Năm đó, tao theo đuổi Lý Tử Nhiễm bị cô ta cự tuyệt thẳng thừng.

Còn nói tao cặn bã không xứng với cô ta! Bây giò thế nào? Các người rốt cục cũng phải đến cầu xin tao thôi!”
Đối với chuyện năm đó, Đỗ Nhân Hà vẫn luôn canh cánh trong lòng, khổ nỗi không tìm được cơ hội.

Lần này Lý Tử Nhiễm rốt cuộc cũng rớt vào trong tay anh ta.

Anh ta phải chơi đùa thật thỏa thích mới đượ!
c “Mày…”

Diệp Quân Lâm tỏ vẻ rất sợ.

Đỗ Nhân Hà xích lại gần Diệp Quân Lâm, cười lạnh nói: “Diệp Quân Lâm à, bây giờ tất thảy đều nằm trong tay tao.

Chỉ cần mày đâm đơn kiện thì thua là cái chắc! Sau đó, cứ yên tâm mà vào tù đi!”
“Không phải lỗi của tao.

Là bọn họ quấy rối Tử Nhiễm! Đã vậy còn làm tao bị thương! Tao cũng chỉ tự vệ thôi!”
Diệp Quân Lâm giả như sắp khóc đến nơi.

“Hừ hừ, dĩ nhiên tao biết.

Đám người Charles bọn họ là lũ háo sắc.

Mấy năm nay đùa bỡn không ít đàn bà phụ nữ rồi!”
“Bọn họ chính là muốn trả thù Lý Tử Nhiễm, làm chuyện bắt chính với cô ta.

Không những thế còn muốn trói mày lại, để mày gương mắt nhìn bọn họ chơi vợ mày! Nhưng mày có cách nào khác hay không? Mày không có chứng cớ nào hết!”
Đỗ Nhân Hà cười nói.

“Vậy bạn học cũ, tôi phải làm gì bây giờ? Cậu giúp tôi đi!”
Diệp Quân Lâm làm bộ cầu xin.

Đỗ Nhân Hà âm hiểm cười một tiếng: “Rất đơn giản! Thứ nhát, hai tỉ.

Thứ hai, đưa Lý Tử Nhiễm qua đây, một tuần sau tao sẽ trả lại cô ấy cho mày!”
“Điều kiện đơn giản đúng không? Bây giờ Lý Tử Nhiễm có người đầu tư, hai tỉ là chuyện đơn giản! Vả lại, để cô ấy ngủ với tao một tuần, giúp cho mày bình yên vô sự.

Cái giá này cũng ổn đấy chứ nhỉ?”
Đỗ Nhân Hà vỗ võ bả vai của Diệp Quân Lâm: “Người anh em cứ suy nghĩ thật kỹ đi.


Nếu không đáp ứng được hai điều kiện này, thế thì mày xong đời rồi.

Tao có thể đảm bảo cho mày mức án tù chung thân đấy! Cả đời này mày cũng đừng nghĩ sẽ có ngày được ra tù!”
Sau khi nghe xong uy hiếp của Đỗ Nhân Hà, Diệp Quân Lâm liền đột nhiên cười.

Anh ngồi ở trên ghé sa lon, hai chân gác chéo lên nhau, lấy ra một điều thuốc, đốt lên hút.

Tư thế này so với dáng vẻ vâng vâng dạ dạ cầu xin người khác mới nãy hoàn toàn khác nhau.

Đỗ Nhân Hà ngắn ra, nhìn Diệp Quân Lâm không thể tưởng tượng nỗi.

Không phải là đi cầu xin anh ta hay sao?
Sao lại biến thành tư thái đại gia rồi?
“Diệp Quân Lâm mày có ý gì đây? Tự tìm cái chết à?”
Đỗ Nhân Hà quát ầm lên.

Lúc này, đột nhiên trong phòng có tiếng bước chân vang lên.

Đỗ Nhân Hà còn tưởng rằng là người đàn bà kia, lạnh lùng nói: “Không phải đã nói là đừng ra ngoài hay sao?”
“Tôi không thể ra ngoài à?”
Nghe được giọng đàn ông, Đỗ Nhân Hà vội vàng quay đầu, bất ngờ nhìn thấy Thanh Long đang giơ máy quay phim chậm rãi đi tới.

“Ông là ai? Ở trong phòng tôi làm gì?”

Thanh Long không để ý đến anh ta, đi thẳng tới trước mặt Diệp Quân Lâm: “Tướng quân, đã quay được rồi!”
Thấy máy quay phim, trong lòng Đỗ Nhân Hà chợt run lên, hoảng sợ hỏi: “Lúc nãy có cái gì ông cũng quay được hết rồi?”
Lúc này, Đỗ Nhân Hà bỗng nhận ra được mục đích của Diệp Quân Lâm.

Anh bề ngoài làm bộ là tới cầu xin, nhưng trên thực tế nhưng là đang gài bẫy.

Lần này thì hay rồi, tự bản thân anh ta nói hết mọi chuyện ra.

Mắu chốt là Diệp Quân Lâm ở trong mắt anh ta quá yếu hèn.

Rơi vào đường cùng cũng chỉ biết đi cầu xin anh ta! Vốn dĩ không ngờ được rằng Diệp Quân Lâm có ý tới cầu cạnh!
Anh ta đã đánh giá thắp Diệp Quân Lâm rồi.

Diệp Quân Lâm kiểm tra nội dung máy quay phim quay được, cười nói: “Không sai.

Lúc đầu muốn dùng bút thu âm cơ, nhưng nghĩ lại thì quay hình lại vẫn tốt hơn!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.