Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1689: 1689: Chương 1687




Nhưng mà Bắc Thiên Vương cũng tin tưởng vững chắc rằng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ khôi phục lại mọi thứ.

Đến lúc đó anh ta sẽ giã nát Trân Hữu Đạo.

“Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Thất Sát không thể không hỏi.

“Đã đến Giang Bắc, thì nên đến thăm con của Diệp Lâm Quân một chút!”
Trần Hữu Đạo nhếch miêng, lộ ra một vòng cung.

Đám người Lý Từ Nhiệm đã biết tin tức về Trần Hữu Đạo.

Tin tức anh ta vừa mới chiến thắng Trấn Thiên Điện đã càn quét toàn thế giới.

Trở thành vị vua không ngai chân chính! Trần Hữu Đạo xuất hiện, ai đám cạnh tranh? Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh đang cám thán rằng những cái này vốn thuộc về Diệp Lâm Quân.

Không ngò ngay sau đó Trần Hữu Đạo lại tìm đến tận cửa.


“Là anh, anh tới đây làm gì?”
Lý Từ Nhiệm cảnh giác nhìn anh ta.

Quân không có tư cách so sánh với sư phụ! Sự chênh lệch giữa bọn họ quá lớn “Không cho phép các người nói xấu bai”
Bé Quân nghe thấy âm thanh thì chạy tới, nhìn chằm chằm vào đám người Trần Hữu Đạo.

Trong tay cô bé cầm một chiếc súng đồ chơi đang chỉ vào mấy người Trần Hữu Đạo.

Khuôn mặt nhỏ quật cường, bên trong ánh mắt là một cỗ kiên định.

Thấy thế, Trần Hữu Đạo cười: “Nhìn đứa bé này quả thực không khác gì Diệp Lâm Quân! Cái tính cách này chắc chắn là của ba nó rồi!”
“Đáng tiếc, là con gái! Nếu là con trai, Lý Từ Nhiệm cô có thể để nó luyện võ công từ nhỏ, lớn lên tìm tôi báo thù, có thể thay ba nó đánh bại tôi!”
“Ha ha ha ha…”
Anh ta lớn tiếng cười nói.

Lý Từ Nhiệm nghe mấy lời này, càng nghe càng cói tai.


Lý Từ Nhiệm ôm lấy bé Quân, cô lạnh lùng nhìn Trần Hữu Đạo: “Yên tâm đi, cho dù là con gái thì sau này cũng sẽ chinh chiến sa trường được!
Trần Hữu Đạo anh tốt nhất hãy cầu xin mình có thể ngồi lâu một chút, không bị con gái tôi cầm đầu đi!”
Trần Hữu Đạo cười to nói: “Được được được, tôi chời”
“Nhưng mà tôi muốn nói cho các người là, từ giờ rở đi, tất cả người trong thiên hạ đều phục ta!
Diệp Lâm Quân đã trở thành quá khứ! Đây chính là thời đại thuộc về Trần Hữu Đạo tôi!”
Nói xong, Trần Hữu Đạo rời đi.

Lý Từ Nhiệm tức giận muốn chết.

Nếu như Diệp Lâm Quân không bị thương.

nếu như thân thể anh không tàn phế, đứng ở đỉnh cao chắc chắn là anh.

Lý Từ Nhiệm luôn lấy Diệp Lâm Quân làm niềm kiêu ngạo!
Đáng tiếc bây giờ thân thể Diệp Lâm Quân đã tàn phế, càng đừng nói đi so sánh với Trần Hữu Đạo như mặt trời ban trưa!
Anh bị hãm hại!
Đáng tiếc sẽ không ai nghe điều này!
Hơn nữa người đời đều cho rằng Diệp Lâm Quân chết rồi.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Hữu Đạo diễu võ dương oai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.