Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1788



Chương 1788:

Phàn Thắng Nam rất quen thuộc với bốn môn phiệt lớn nhất, cô ta liếc mắt đã nhận ra thân phận của người tới.

“Nhóc con cô cũng có chút mắt nhìn nhỉ!”

Bà cụ cười lạnh nói.

Diệp Lâm Quân sửng sốt.

Sao nhà họ Lý và môn phiệt Tây Đường lại quan hệ với nhau?

“Mấy người tới đây vì chuyện gì?”

Vẻ mặt Phàn Thắng Nam lạnh như băng nhìn chằm chằm mọi người.

“Nhóc con đi sang một bên, chúng tôi tìm Diệp Lâm Quân!”

Bà cụ uy nghiêm cường thế, trấn áp được.

Phàn Thắng Nam.

“Diệp Lâm Quân giới thiệu cho anh, đây là bà nội, thật ra bà ấy là nhân vật lớn của môn phiệt Tây Đường! Bà ấy yêu thương Lê Nguyên nhất!”

“Còn-anh là cái đồ chó không có lương tâm, lại vứt bỏ vợ mình! Còn nói Lê Nguyên không xứng với anh! Bây giờ nhìn xem rốt cuộc là người nào không xứng với người nào?”

Mấy người Lý Hồng Thăng cười lạnh nói.

“Hả?

Kết quả này làm cho Diệp Lâm Quân và Phàn Thắng Nam đều sửng sốt.

Chẳng ai nghĩ tới bà nội của Lý Từ Nhiệm lại là nhân vật lớn của môn phiệt Tây Đường.

Sắc mặt Phàn Thắng Nam thay đổi.

Trước đó, thật sự là cô ta nói Lý Từ Nhiệm không xứng với Diệp Lâm Quân.

Nhưng hôm nay có cái thân phận này, cô hoàn toàn có thể!

“Bây giờ bà nội công nhận Lê Nguyên là công chúa của môn phiệt Tây Đường, thân phận của cô ấy tôn quý, một chiến thần ngày xưa, hôm nay là phế nhân như anh, sao xứng đôi cùng với cô ấy?”

“Đúng vậy! Diệp Lâm Quân, cho tới bây giờ chúng tôi luôn cảm thấy là anh ở trèo cao với Lê Nguyên! Anh là phế nhân, Lê Nguyên không ngại anh thì thôi, còn chăm sóc cho anh, còn sống chết vì anh. Anh thì sao? Đối đãi với Lê Nguyên như thế nào?”

“Để mặc phụ nữ xa lạ vào ở trong nhà, đánh đuổi Lê Nguyên đi? Con mẹ nó anh có tư cách gì?”

Từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều phẫn nộ nói với Diệp Lâm Quân.

Bà cụ lên tiếng nói: “Nếu như anh đúng là chiến thần, thì còn có thể! Môn phiệt Tây Đường tôi còn muốn đưa anh vào hàng khách quý, là con rể tốt nhất!”

“Nhưng anh đã như vậy! Anh lấy cái gì lọt vào vào tôi? Có tư cách gì vứt bỏ cháu gái của tôi?”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Cháu không vứt bỏ Lê Nguyên và Lê Quân, trong chuyện này có hiểu lầm! Sau này, cháu có thể cho họ một lời giải thích!”

“Giải thích cái gì mà giải thích? Không phải là anh coi trọng nữ chiến thần rồi đúng không? Anh cảm thấy cô ta có thể lấy lại tất cả ngày xưa cho anh, giúp anh khôi phục thân thể, khôi phục thân phận trong dĩ vãng đúng không?”

“Đúng vậy, trái lại thì Lê Nguyên chỉ là một cô gái nhỉ, không cho cậu bất kỳ sự trợ giúp nào, còn có thể liên lụy đến cậu! Cho nên cậu lựa chọn nữ chiến thần là rất bình thường!”

Lý Hồng Thái chỉ vào mũi Diệp Lâm Quân nói: “Nhưng tôi cho cậu biết, về sau Lê Nguyên cậu không với cao nổi đâu! Cậu không có tư cách này!”

“Mẹ, chúng ta đi thôi?”

Lý Hồng Thái xin chỉ thị.

Bà cụ cũng phãn nộ: “Đối đãi như vậy với cháu gái của mẹ, mẹ há có thể đi như vậy? Không dạy dỗ nó chút, mặt mũi của môn phiệt Tây Đường để ở đâu?”

Bà cụ trông thật oai phong lẫm liệt.

Diệp Lâm Quân trở nên sửng sốt.

Đây là bà nội của Lý Từ Nhiệm sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.